Hạnh Phúc Nhất Là Khi Có Anh

Chương 191




- Thư kí Triệu! Về phòng làm việc!

Cái giọng nói trầm trầm lạnh lạnh đó đích thị là của Bạch Thiên Hàn hắn chứ không ai khác, Vân Y đưa mắt nhìn về phía hắn đang đằng đằng sát khi quan sát mình, thấy có dự cảm không lành liền đứng dậy.

- Tôi đi trước nha!

- Ủa chưa hết giờ nghỉ trưa mà!

- Tôi mà không về phòng thì chỉ có nước nghỉ việc! Đi trước đây!

Nói rồi cô ba chân bốn cẳng chạy lẽo đẽo theo sau lưng hắn, đứng trong thang máy để lên tầng trên mà cô cứ tưởng bản thân đang đứng ở Bắc Cực, nó lạnh lẽo vô cùng, xung quanh Thiên Hàn bây giờ không khí âm u làm cô không dám lên tiếng bắt chuyện với hắn dù chỉ một câu.

Thang máy vừa mở ra, Thiên Hàn đã vội vội vàng vàng nắm lấy cổ tay cô mà kéo vào phòng làm việc.

- Thiên Hàn, từ từ, anh bị làm sao vậy?

Hắn không hề trả lời cô mà một lực dồn cô vào cạnh bàn làm việc của hắn, hai tay chống xuống hai bên căn bản không muốn cho cô thoát.

Vân Y cau mày nhìn Thiên Hàn, hiện tại cô thật sự không hiểu được hắn tức giận vì điều gì, cố gắng lục lọi trong trí nhớ xem bản thân có làm gì sai hay không nhưng cô lại không nghĩ ra.

- Thiên Hàn, anh bị làm sao vậy? Em có...

Không để cô nói hết câu, hắn đã cúi người khóa chặt bờ môi ửng hồng kia, hắn điên cuồng khuấy động bên trong khoang miệng, nhẹ nhàng dây dưa chơi đùa, tận hưởng từng chút mật ngọt. Sau khi cảm thấy đã đủ thì hắn mới thả đôi môi của cô ra, Vân Y không còn chút sức lực nào mà đánh, mắng hắn nữa, cả người cứ như bị nhũn ra ngã vào lòng ngực hắn.

Lấy lại nhịp thở bình thường, Vân Y mới giương ánh mắt khó hiểu nhìn Thiên Hàn mà hỏi.

- Rốt cuộc anh giận vì cái gì?

- Em là đang giả vờ không biết!

- Là không biết thật đó!

Thiên Hàn nhướng mày nhìn cô, lúc nãy khi hắn vừa về Bạch Thiên thì đã đi vào tìm cô ngay vì biết còn đang giờ nghỉ trưa nên có lẽ cô vẫn đang ăn trưa, nhưng ai mà ngờ khi vừa vào thì đã thấy cô nói chuyện vui vẻ cười đùa với Chu Kiến Minh khiến lửa ghen trong lòng hắn bỗng bùng cháy.

- Cười đùa vui vẻ với tên họ Chu kia quá nhỉ? Triệu Vân Y, Em là đang muốn làm hồng hạnh vượt tường à?

- Không có! Chỉ là bạn bè thôi mà!

Thiên Hàn cau mày, buông cô ra quay về bàn làm việc của mình, miệng thả ra những từ ngữ không chút cảm xúc.

- Hết giờ nghỉ trưa, làm việc đi!

Vân Y khó hiểu quay mặt về phía hắn, nheo mắt lại suy nghĩ vài giây rồi lại mỉm cười hỏi.

- Thiên Hàn... anh... đang ghen à?

Hắn gằn giọng.

- Về bàn làm việc!

Vân Y nhìn Thiên Hàn với ánh mắt khó hiểu, đập bàn một cái tỏ vẻ bực dọc, tay giựt lái cái cà vạt của hắn kéo người hắn sát về phía mình.

- Trả lời em, Bạch Thiên Hàn, anh đang ghen đúng không?

Hắn ngước lên nhìn cô, nhướng mày chậm rãi đáp.

- Em đoán xem!

- Anh đang ghen! Mau nói đi, anh đang ghen!

Thiên Hàn nghiêng đầu nhìn cô.

- Cô Triệu, sức chịu đựng của tôi có giới hạn đấy! Cô có muốn tôi đè cô ra mà "ăn" ngay lập tức không?

Thật sự lúc nãy mà hắn không nén dục vọng trong người lại thì có lẽ đã có "Triệu Vân Y bảy món" tại phòng làm việc rồi. Dục hỏa còn chưa tắt hẳn thì Vân Y lại muốn đốt nó lên, thật sự là hết sức chịu đựng mà.

Vân Y trợn mắt nhìn Thiên Hàn, nhanh chóng buông cà vạt hắn ra còn chưa kịp quay lưng chạy thì đã bị hắn đứng dậy kéo lại, cà hai bây giờ chỉ cách một cái mặt bàn, hắn nhướng mày nghiêng đầu cười khẩy.

- Cô Triệu định bỏ trốn à?

Vân Y nuốt một ngụm nước bọt, cười nhẹ nói.

- Ngài Bạch à, hết giờ nghỉ trưa, tôi về bàn làm việc!

Hắn nhướng một bên mày nhìn cô, đốt lửa rồi lại muốn bỏ trốn à.

- Tôi cho phép cô nghỉ trưa thêm hai tiếng!

- K... Không cần!

Thiên Hàn mỉm cười, tay vẫn giữ chặt cổ tay cô, hắn đi vòng qua áp cô lại vào cạnh bàn, tay bắt đầu lả lướt vuốt ve đường cô thanh mảnh cô của, từng lời nói nhỏ nhẹ phả vào tai cô.

- Cô Triệu, là tôi đang ghen thật đấy! Mau nghĩ cách hạ cơn ghen của tôi đi! Ví dụ như... hôn một cái!

Vân Y nuốt một ngụm nước bọt, mặt đã bắt đầu ửng đỏ lên, khẽ cười nhẹ hỏi lại.

- Chắc chắn hôn một cái là xong?

Thiên Hàn nhìn cô cười nhẹ, gật đầu tỏ ý đúng. Nếu đã vậy thì được thôi!

Vân Y đưa tay kéo hắn hạ xuống gần mình, mặt đối mặt chỉ tầm hai centi, nhẹ nhàng đặt môi mình lên đôi môi lạnh tanh của hắn, cố gắng dùng lưỡi tách răng hắn ra một tiến sâu vào trong, cái lưỡi thơm tho của cô nhẹ nhàng đùa giỡn với hắn bên trong khoang miệng hắn. Thiên Hàn biết cô đang cố ý đùa giỡn với mình, cô càng lúc càng làm kích thích dục vọng ham muốn bên trong hắn.

Vân Y thấy vẻ mặt hắn không ổn, vừa chuẩn bị rời khỏi đôi môi của hắn thì đã bị một tay hắn giữ ót cô lại, cuồng nhiệt đáp trả nụ hôn lúc nãy.

Vân Y cau nhẹ mày nhìn hắn, vừa đưa tay định đẩy ra thì Thiên Hàn đã đoán được và bắt tay cô lại mà đè xuống không cho cô kháng cự.

Nụ hôn lúc nãy của cô như thể mời gọi khiến anh không thể kiềm chế dục hỏa trong lòng được. Vân Y nhăn mặt khó chịu.

- Ưm!

Tiếng nỉ non của cô khiến cho hắn càng hôn càng sâu, nụ hôn dần dần có chút thô bạo tay không ngừng lả lướt trên cơ thể cô.

Cảm nhận được sự đứt quãng trong hơi thở của cô, Thiên Hàn mới dừng lại hướng mắt quan sát khuôn mặt đang ửng đỏ kia mà mà mỉm cười, tay nâng cằm cô lên dùng ánh mắt đục ngầu nhìn cô mà nhỏ giọng nói.

- Là em đang đốt lửa đấy nhé!

Vân Y trợn mắt nhìn hắn, còn chưa kịp lên tiếng nói thì hắn đã nhanh hơn trọn vẹn ngậm lấy đôi môi đang đỏ lên của cô.

Gì vậy? Chẳng phải nói hôn một cái là xong sao? Đây là việc ngoài kịch bản rồi, thật là không tin lời hắn nổi mà!

Mặc cho cô đang kháng cự kịch liệt, Thiên Hàn vẫn từ từ tận hưởng từng vị ngọt đôi môi của cô, đôi tay không đứng đắn mò mẫm khắp nơi, cuối cùng cũng dừng lại trên những cúc áo sơ mi, từ từ mà mở những chiếc cúc bé xinh kia ra.

- Lão Bạch à? Tao với Nhất Phàm có chuyện muốn bàn với mày, vào được không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.