Trong một căn phòng có chút ánh sáng mờ ảo, một cô gái ngồi trên một chiếc ghế bành to đặt giữa căn phòng, phía trước mặt cô là hai người đang bị treo hai tay trên lên, đầu tóc rũ rượi.
- Triệu Vân Y! Mày còn đến đây làm gì?
Giọng nói chanh chua của Âu Tư Nhã vang lên cả căn phòng, Vân Y nghe thầy thì giả vờ thở dài.
- Haiz! Thật ra tao cũng chẳng muốn đến đâu, nhưng mà Âu Tư Nhã, món nợ tao còn chưa đòi được thì làm sao buông tha cho mày!
Âu Tư Nhạn cạnh bên cũng bắt đầu lên giọng lớn tiếng.
- Con tao nợ gì mày!
- Bà im đi, tôi còn chưa nói bà, dám đem con nhỏ đầu đường xó chợ này về lừa gạt ba tôi! Còn dám đem cả căn nhà của tôi đi bán!
Vân Y tặc lưỡi, chậm rãi bước đến nâng cằm Âu Tư Nhã lên, từng lời nói thấy nhỏ nhẹ nhưng thật sự nó lạnh đến đáng sợ.
- Số tiền đó ăn hết chưa? Hay là lại dâng cho anh nào nữa rồi?
Âu Tư Nhã hất mặt qua một bên né cánh tay của Vân Y, nhìn cô bằng ánh mắt giận dữ mà nói.
- Mày im đi! Mày cũng khác gì tao, đu chân Bạch Thiên Hàn mới được như vầy, cũng thuộc dạng gái lẳng lơ mà thôi!
"Chát"
Vân Y tức giận vung cái tát vào mặt Âu Tư Nhã khiến cô ta đau đớn la lên một tiếng.
- Ăn nói cho cẩn thận! Âu Tư Nhã, tao không giống như mày, cướp đi người yêu của người khác còn giả vờ thanh cao vô tội! Nhìn vẻ mặt mày nũng nịu bên cạnh thằng bồ của mày! Nhìn dị dợm lắm!
- Mày...
- Tao biết mày quyết tâm giành lấy Giả Kiến Minh cũng chỉ vì tiền mà thôi! Khi biết Giả Kiến Minh bị Bạch Thiên Hàn bắt giữ, Giả Thị đang suy sụp thì liền hại ba tao rồi bán đi căn nhà! Thật là tiếc cho cậu họ Giả đó, lại đi quen một đứa như mày, đến lúc hoạn nạn thì lại cao chạy xa bay. Nếu hôm nay tao tha mạng chó cho mày thì sau này mày cũng không có được cái tình yêu nào chân thành đâu!
Âu Tư Nhạn bên cạnh tức giận, cố vùng vẫy ra khỏi hai bên dây xích mà hét lớn.
- TRIỆU VÂN Y! MÀY IM ĐI! TAO KHÔNG CHO PHÉP MÀY NÓI CON TAO NHƯ VẬY!
Vân Y nở nụ cười nguy hiểm, ánh mắt có vẻ thâm độc hướng về phía Âu Tư Nhạn, chân chậm rãi bước đến gần bà ta, tay mân mê gương mặt đang bị lão hóa dần của bà ta và...
"Chát"
Một bên má của Âu Tư Nhạn đỏ bừng lên vì ăn một cái tát của Vân Y.
Cô bật cười thành tiếng.
- Âu Tư Nhạn! Bà đang mắng bản thân mình đấy à? Tôi không biết bà đã dùng mưu hèn kế bẩn gì mà có thể lấy được sổ đỏ bán được nhà tôi! Nhưng tôi nói cho bà biết, cho dù tôi có bị đuổi khỏi Triệu gia thì đó cũng là nhà cũng mẹ tôi, Triệu Vân Y tôi đâu có dễ mà buông bỏ căn nhà của ba mẹ tôi như vậy!
- Mày muốn gì?
Vân Y mỉm cười, tay chỉnh lại chiếc áo xộc xệch của bà ta, từng câu nói chậm rãi phát ra với giọng điệu nguy hiểm khiến bà ta rùng mình.
- Ấy! Đừng hỏi tôi như vậy, còn đang suy nghĩ! Không biết là nên cho ăn vài phát súng, hay là quăng vào rừng cho sói ăn thịt, hay là trấn đầu xuống biển, quăng cho cá mập ăn!
- Tôi cảm thấy mình ngu thật! Để hai mẹ con các người hành hạ một thời gian dài nhưng Âu Tư Nhạn, Triệu Vân Y tôi không phải là người dễ bắt nạt đâu! Bà đừng nghĩ bà đã từng bắt nạt tôi thì sẽ bắt nạt được mãi... Không dễ đâu!
Âu Tư Nhạn bây giờ thật sự sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu, bà ta run rẩy nhìn người con gái trước mặt. Hai chữ thôi "Đáng sợ"!
Bà ta đã thật sự sai lầm khi quá xem thường Triệu Vân Y. Sau khi biết tin Giả Thị suy sụp, Giả Kiến Minh bị bắt, mẹ con Âu Tư Nhạn đã chuốc thuốc mê Triệu Triết Lập, cho người đưa ông ra khu ổ chuột, ở nhà mẹ con ả nhanh chóng lục tung cái nhà lên tìm sổ đỏ và thành công bán đi.
Cứ tưởng đâu cô sẽ không bao giờ quay về Triệu gia, sẽ không quan tâm đến ông già họ Triệu kia nữa nên mẹ con ả sau khi cao chạy xa bay thì an nhàn hưởng thụ. Nhưng thật không ngờ, mẹ con ả chỉ mới hưởng thụ được vài ngày, số tiền bán được căn nhà còn chưa xài thỏa thích thì đã bị bọn người của Thiên Hàn đến tìm và một tay lôi về nhốt ở đây.
- Vân Y! Vân Y! Tôi sai rồi! Xin cô, xin cô tha cho mẹ tôi!
- À, hạ mình rồi sao? Haiz... Nhưng đáng tiếc, tôi không nhân từ như vậy!
- Hay là vầy đi, mình cứ hành hạ từ từ, cho ăn hai phát súng vào chân, chặt tay đem cho sói ăn, còn phần còn lại... Làm mồi cho cá mập, bà thấy sao? Được chứ?
- Haha! Còn về phần Âu Tư Nhã, thích trai như thế thì tôi sẽ cho vài người vào làm cho cô thỏa mãn sau đó dùng cách lúc nãy để cô an phận đời còn lại! Haha! Thấy sao? Nhân từ quá rồi nhỉ?
- Vân... Vân Y... Đừng mà... Tôi van xin cô!
Cô nhướng mày nhìn Âu Tư Nhã mà nói.
- Tại sao lúc đầu làm các người không nghĩ đến hậu quả, bây giờ lại van xin!
- Hôm nay mày đến đây tìm tao tính sổ đúng không?
Vân Y mỉm cười, hướng ánh mắt nghiêm túc nhìn Tô Linh Thực mà hỏi.
- Cũng không hẳn là vậy, Tô Linh Thực, tại sao cô muốn giết tôi!
Tô Linh Thực bật cười ha hả, ánh mắt cô ta hiện lên sự căm phẫn tột độ, lời nói mang cả khí thế giận dữ mà rống lên.
- Hừ! Vì tao ghét mày, mày đã cướp đi tất cả của tao, vị trí đứng bên cạnh Thiên Hàn là của tao, không phải của mày, vì có sự xuất hiện của mày mà Thiên Hàn bỏ mặc tao, vì có sự xuất hiện của mày mà anh ấy ghét tao! Tất cả lại tại mày! Tại mày!
Vân Y tay nắm chặt thành quyền, lòng nóng như lửa đốt đạp bay chiếc ghế gần đó sang một bên, trợn mắt nhìn Tô Linh Thực dùng ngữ khí lạnh lẽo mà nói.
- Tô Linh Thực! Cô im đi! Tôi hỏi cô, nếu cô còn yêu Thiên Hàn thì tại sao lúc trước lại còn chơi trò mèo vờn chuột với anh ấy, chân thì theo đuổi Thiên Hàn nhưng sau lưng lại âm thầm quen một người khác! Tình yêu của cô cao cả quá nhỉ?. Ngôn Tình Hài
- Cô có biết vì cô mà thế giới tươi sáng của Thiên Hàn suýt chút sụp đổ, vì cô mà anh ấy không còn tin vào phụ nữ, vì cô mà anh ấy trở nên lạnh lùng! Bây giờ cô lại đổ lỗi cho tôi!
- Cô đừng dùng những lời lẽ kia mà trách anh ấy có tôi bỏ cô, tất cả là do cô có mà không chịu giữ! Tô Linh Thực, cô nghĩ nếu cô giết tôi thì Thiên Hàn sẽ yêu cô sao? Mất người này thì tìm một người khác thay thế là xong à? Khái niệm tình yêu của cô đơn giản quá nhỉ?
Tô Linh Thực im bật không dám mở miệng nói lời nào. Đúng, Vân Y nói đúng, tất cả là do cô ta có mà không giữ, bây giờ mất rồi hối tiếc thì có ít gì. Bỗng nhiên cô ta bật khóc, khóc rất lớn, khóc đến nổi giọng khàn đi thấy rõ.
- Tôi cũng chỉ muốn có một tình yêu thật sự, một người yêu tôi mà không phải vì cái gì cả. Tại sao tôi không được như cô, không may mắn có được tình yêu như của Thiên Hàn dành cho cô! Tôi có gì không bằng cô chứ? Tại sao?
Vân Y nhắm mắt lại, cố hạ cơn nóng giận trong người, hít một hơi thật sâu rồi chầm chậm mở mắt nhìn cô ta mà nói.
- Tô Linh Thực! Tìm một người thật sự yêu mình không phải ngày một ngày hai sẽ thấy, nếu cô có trái tình chân thành thì cũng sẽ tìm được một người chân tình với cô! Đừng dùng những thủ đoạn hay mưu mô gì để khiến người khác yêu mình! Như vậy... Chỉ có thể được xác mà chẳng được tim! Cô hiểu không?
Tô Linh Thực ngước mặt ướt đẫm do nước mắt lên nhìn Vân Y, giọng run run hỏi.
- Chân thành có thể đổi được chân tình sao?
- Sẽ được! Sẽ được mà!
Vân Y im lặng một vài giây, thở một hơi dài rồi lại lên tiếng nói tiếp.
- Tô Linh Thực, tôi sẽ không giết cô, cũng chẳng trả thù cô!
Tô Linh Thực nghe vậy thì bất ngờ. Cô ta cứ nghĩ rằng bản thân hôm nay sẽ bị giết chết dưới tay Vân Y nhưng thật không tin được Vân Y lại nói câu đó với cô ta.
- Tại sao? Cô nhân từ đến vậy à?
- Không phải là nhân từ, chỉ là tôi cảm thấy chuyện gì bỏ qua được thì bỏ qua, ít ra cô cũng chẳng làm gì hại Thiên Hàn hay người thân của tôi nên có thể bỏ qua cho cô!
- Nhưng tôi đã hại cô...
Vân Y gật đầu.
- Phải! Cô đã hại tôi, nhưng tôi không chết mà! Mọi chuyện hiện tại rất ổn! Vậy... Cô có muốn chuột lỗi với tôi?
Tô Linh Thực nheo mắt nhìn Vân Y, thấp giọng hỏi lại.
- Bằng cách nào?
- Sau khi rời khỏi phòng giam này, hãy sống cho thật tốt! Tìm một tình yêu thật sự của bản thân mình, đừng vì lợi ích, tiền tài gì cả! Thay đổi bản thân và hãy sống thật vui vẻ!
- Được sao!
- Được! Vậy nhé, tôi bận lắm! Về đây!
Nói rồi Vân Y quay lưng rời khỏi căn phòng giam kia, để Tô Linh Thực nhìn theo bóng lưng cô, nhẹ nhàng nở nụ cười vui vẻ.
- Triệu Vân Y! Cảm ơn cô!