Hạnh Phúc Nhất Là Khi Có Anh

Chương 184




Đứng trước cổng Triệu gia, Vân Y chẳng chần chừ gì mà bấm chuông ngay, trong đầu cô bây giờ là một nghìn lẻ một cái viễn cảnh ai sẽ là người ra mở cửa, phải nói thế nào để bắt đầu câu chuyện, chào hỏi à, hay hỏi thăm, rồi nếu là Âu Tư Nhã hay Âu Tư Nhạn gì đó ra mở cửa thì sao nhỉ? Thế nào cũng sẽ gay nhau một trận mới vào nhà...

Vân Y đau đầu nhức óc khi suy diễn lung tung, nhưng quay qua quay lại vẫn chưa thấy ai ra mở cửa, cô nhấn mạnh chuông thêm hai ba lần nữa, lông bắt đầu cau lại nhìn vào bên trong. Không lâu sau đó có một người đi ra, là một người phụ nữ tầm năm mươi, sáu mươi gì đó, bà nhìn cô với ánh mắt xa lạ, cau mày hỏi.

- Cháu tìm ai?

Vân Y lễ độ cúi chào rồi mới lên tiếng hỏi.

- À, cháu bác! Cháu tìm Triệu Triết Lập!

Người phụ nữ kia khẽ nhíu mày.

- Triệu Triết Lập? Ai thế? Ngôi nhà này đã được bán cho bác rồi!

Bán rồi? Cái gì? Cô đi chưa được bao lâu thì nhà lại bán? Chuyện gì thế?

- Bán sao? Khoan đã, bác không biết Triệu Triết Lập tại sao lại có thể mua được căn nhà này, rõ ràng, sổ đỏ là do ông ta giữ mà?

Bà lắc đầu.

- Bác cũng không rõ!

- Vậy bác cho cháu hỏi, bác mua căn nhà này thông qua ai thế ạ?

- Một người phụ nữ, bà ta tên Âu Tư Nhạn có đứa con gái đi cùng tên Âu Tư Nhã đấy!

Mẹ con Âu Tư Nhã, rốt cuộc cũng lòi mặt chuột, bán cả ngôi nhà này, cô mím chặt môi gật đầu.

- Cái gì? Dạ, thôi cháu cảm ơn bác!

- Không có gì đâu cháu!

Nói rồi người phụ nữ kia đóng cổng đi vào nhà, Vân Y quay lưng ra mặt lộ, tay siết chặt thành quyền. Nhà của gia đình cô mà cũng dám đem đi bán bỏ, thật là không thể nhịn mà, nhưng... Ba cô đâu? Ông ta để yên sao?

Vân Y không nói nhiều, lấy điện thoại ra nhấm một dãy số dài. May mà cô vẫn còn thuộc số của Triệu Triết Lập, ấn gọi đi.

"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

Vân Y nhấn gọi hai lần nhưng không lần nào gọi được, cô nắm chặt điện thoại.

- Âu Tư Nhạn, Âu Tư Nhã! Ba tôi mà có chuyện gì thì hai người đừng hòng sống yên! Tôi mà tìm được hai người thì chết với tôi!

Vân Y tịnh tâm lại vài giây, lập tức bắt một chiếc xe taxi và chạy ngay đến Bạch Thiên.

Đến nơi, Vân Y đi vào với gương mặt lạnh như tiền, cô đi nhanh như gió mặt kệ sự nhòm ngó của nhân viên xung quanh, thật sự lúc này nhìn cô rất đáng sợ, gương mặt lạnh lẽo, cả người xung quanh đầy sát khí... Đáng sợ!

"Ting" Đến tầng trên cùng, Vân Y lập tức bước nhanh ra khỏi thang máy, dời bước sang phòng làm việc của Thiên Hàn, đến nơi, cô không gõ cửa mà lập tức vào trong, cô đóng cửa cái rầm cực mạnh khiến Tư Vũ và Nhất Phàm ngồi trong đang nói chuyện với Thiên Hàn phải giật bắn nhìn ra.

"Ực" Tư Vũ và Nhất Phàm nuốt nước bọt nhìn nhau, quay sang rù rì.

- Mày có cảm nhận được... Sát khí không?

Nhất Phàm gật đầu, nói nhỏ.

- Có! Mau rút lui!

Tư Vũ giơ ngón cái lên tỏ vẻ tán thành.

- À! Thiên... Thiên Hàn! Bọn tao về phòng làm việc! Đi trước nha!

- À... Ừm... Tạm biệt Vân Y!

Nói rồi cả hai rút quân chạy ra khỏi phòng làm việc của Thiên Hàn. Lúc này hắn mới nhìn cô đang có vẻ không vui thấy rõ, nhíu mày hỏi.

- Chẳng phải về Triệu gia sao? Có chuyện gì à? Bọn họ lại làm gì em?

Vân Y mệt mỏi ngồi xuống sofa, tay cầm bình trà rót ra một tách uống nha, đặt mạnh ly trà xuống, chậm rãi nói.

- Bán rồi!

- Bán?

Thiên Hàn nheo mắt, đứng dậy đi đến ngồi xuống cạnh cô, không rõ hỏi lại.

- Bán gì?

- Triệu gia bán rồi! Ba em cũng biệt tâm biệt tích! Mẹ con Âu Tư Nhã bán nó mất rồi!

Cô thật sự cũng không biết làm sao? Một mình cô làm sao có thể đi tìm ba cô được chứ? Cô vừa rời khỏi Triệu gia khônh lâu thì mẹ con kia lại lộng hành như thế. Chỉ hận bây giờ không thể lập tức bắt mẹ con Âu Tư Nhã ra mà phân thây thôi!

- Thiên Hàn! Anh có thể giúp em chứ?

Hắn nhướng mày nhìn cô.

- Em nói đi!

- Tìm ba em!

- Được!

Tuy lúc đầu Thiên Hàn rất giận khi biết ông ta đối xử không tốt với Vân Y nhưng nếu Vân Y đã lên tiếng thì hắn cũng gật đầu giúp cô, dù sao cũng là ba chồng tương lai, tìm ba giúp vợ tương lai cũng là chuyện nên làm.

Thiên Hàn nói rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra, nhấn vài con số quen thuộc.

"Lão đại!"

"Cho người đi tìm Triệu Triết Lập của Triệu Liễu! Càng nhanh càng tốt!"

"Yes, sir!"

Thiên Hàn tắt máy, quay sang Vân Y, lo lắng hỏi.

- Rốt cuộc sang đó xảy ra chuyện gì?

Vân Y lắc đầu.

- Em cũng không biết! Lúc đến thì người ra mở cửa là một người hoàn toàn xa lạ, họ bảo căn nhà đã được bán, người bán là Âu Tư Nhạn, em nghĩ bà ta đã làm gì ba em để lấy sổ đỏ rồi! Nhà đã bán, còn Triệu Liễu thì sao?

Thiên Hàn nhìn cô, thở dài một hơi rồi lên tiếng.

- Y Y! Triệu Liễu bị rớt giá cổ phiếu trầm trọng, may mà cậu Vân Trình đã kịp kéo lại, nếu em muốn, anh sẽ thu mua lại Triệu Liễu, biến nó thành công ty con của Bạch Thiên!

Vân Y im lặng, ánh mắt nhìn về phía khác. Lúc trước nghe tìn Triệu Liễu rớt giá, sắp phá sản rõ ràng là cô vui lắm mà? Tại sao bây giờ khi nghe tin nó bị như vậy cô lại không vui nữa? Sao bây giờ lại khó chịu thế này?

- Được! Vậy anh giúp em, thu mua nó đi! Nợ, em sẽ trả anh sau vậy!

Thiên Hàn gật đầu, đặt tay mình lên bàn tay thon nhỏ của cô.

- Được! Trước mắt là em phải tìm được ba em hỏi rõ đã! Triệu Liễu để anh lo! Còn nợ, không cần trả anh, đồng ý kết hôn là được!

Đang căng thẳng thì tự dưng lại nói ra câu này làm cô không thể nhịn được mà phải bật cười.

- Vậy mà anh cũng nói được!

Hắn xoa đầu cô. Đây là lần đầu tiên hắn thấy dáng vẻ này của cô, cái dáng vẻ lạnh lùng, căng thẳng, sát khi vây quanh dày đến mức nhìn vào là khiến người ta muốn né.

Thấy cô cứ căng thẳng nên đành nói chuyện đấy để cô có thể cười, nhưng lời vừa nãy là thật đấy... Không đùa đâu!

- Cười là tốt rồi! Em sẽ làm gì tiếp theo?

Vân Y tắt hẳn nụ cười, tay đập mạnh xuống bàn. Ánh mắt hiện rõ tia giận dữ.

- Tìm mẹ con họ Âu đó, tìm được thì đừng hòng sống yên với em


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.