- Không cần hàn huyên! Rốt cuộc ông muốn gì?
Bạch Kiêu bình thản cầm tách trà lên nhâm nhi một chút rồi quay sang Thiên Hàn mà nói.
- Hahaha! Đứa cháu này đúng là nóng tính, bây giờ cháu muốn ông trả lời gì? Hỏi đi!
- Rốt cuộc ông muốn gì?
Bạch Kiêu nhướng mày, tỏ vẻ không hiểu hỏi lại.
- Ý cháu là thế nào?
- Ông đừng giả ngây, mọi chuyện ông làm, tôi đều biết!
- Ông biết là cháu biết!
Thiên Hàn nghe câu trả lời của ông thì tức giận, tay đập mạnh xuống bàn, khẩu khí có chút cáu gắt.
- Ông nói mà không biết ngượng sao?
Thừa Lâm cau mày nhìn người ba của mình, lắc đầu không hiểu hỏi.
- Ba à? Tại sao ba lại làm vậy với tụi nhỏ! Tại sao ba lại không muốn Tiểu Vân Y và Thiên Hàn bên nhau, có gì có thể nói, sao lại ra tay tàn nhẫn với con bé!
- Thừa Lâm! Một mình Cẩm Hà là đủ rồi, bây giờ đến cả con nữa à!
Thiên Hàn hướng ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn Bạch Kiêu.
- Ông, ông muốn gì? Ông đã suýt chút hại chết Y Y, bây giờ lại cứu cô ấy, ông muốn gì ở cô ấy!
- Thiên Hàn! Con có cần phải căng thẳng như vậy không?
- Căng thẳng, nếu như đổi lại là bà bị hại đến suýt mất mạng, ông có thể ngồi yên mà bỏ qua không?
Thiên Hàn nói đúng, nếu đổi lại là vợ Bạch Kiêu bị thì chắc chắn ông sẽ đau lòng. Bạch Kiêu hiểu cảm giác của Thiên Hàn bây giờ, chắc chắn là cháu trai của ông hận ông lắm.
Bạch Kiêu cười nhẹ một cái.
- Hôm nay con và ba con đã đích thân đến đây để tìm ông thì hãy nghe ông nói!
- Nói đi!
- Chuyện là...
___________________________________________
[Một tháng trước]
Vào một ngày đẹp trời, ở ngôi nhà tại ngoại ô phía đông này, một bà lão tuổi cũng tầm trung niên đến đây tìm Bạch Kiêu, thấy bà, ông tỏ vẻ chán ghét hỏi.
- Liễu lão phu nhân đến đây tìm tôi làm gì?
- Bạch Kiêu! Tôi đến đây để nói chuyện với ông! Không định mời tôi ngồi sao?
- Ngồi đi! Dù sao bà cũng là khách quý!
Liễu lão phu nhân chính là Liên Kim, là bà của Triệu Vân Y, chắc mọi người không biết, ừ không nói làm sao mà biết, bà Liên Kim đây chính là người yêu cũ của Bạch Kiêu lúc còn trẻ, cũng do vài chuyện xảy ra nên cả hai đã quyết định dừng lại sau mười năm bên nhau, đường ai nấy đi...
Hôm nay, vì đứa cháu nhỏ Triệu Vân Y của bà, bà đành phải tìm hiểu và đến đây để nói chuyện với Bạch Kiêu.
- Bà đến đây làm gì? Chắc là không phải rảnh rỗi mà đến đây chơi chứ?
Bà Liên Kim mỉm cười lắc đầu.
- Đương nhiên không phải! Bạch Kiêu! Tôi hỏi ông, tại sao ông lại muốn hại Triệu Vân Y!
Bạch Kiêu nhướng mày, tay mân mê tách trà thơm trên bàn, cười nửa miệng đáp.
- Triệu Vân Y! Đó là chuyện của tôi, liên quan gì đến bà!
- Bạch Kiêu! Triệu Vân Y chính là cháu gái của tôi!
- Cái... Cái gì?
Cháu gái? Không phải chứ? Ông nghe như sét đánh ngang tai, ông đã ra tay hại cháu của người mình từng rất yêu thương sao?
Năm đó, cũng vì lí do môn đăng hộ đối mà Bạch Kiêu đã quyết định rời xa Liên Kim dù ông còn rất yêu bà. Cho đến bây giờ ông vẫn còn nhớ như in cái ngày mưa bão đó, cái ngày mà ông đau lòng đứng trước mặt người mình yêu thương nói buông tay, để rồi cả hai mất nhau...
- Bạch Kiêu! Tôi không biết ông không thích Vân Y vì điều gì, nhưng con bé yêu Bạch Thiên Hàn! Ông...
Bà Liên Kim còn chưa nói hết câu thì đã bị Bạch Kiêu tức giận lớn tiếng nói.
- Yêu thì đã sao? Con nhỏ đó nó đến với cháu trai tôi cũng vì tiền mà thôi!
- BẠCH KIÊU! Ông đủ rồi đấy, ông có biết ông đang đạp lên vết xe đổ của ba mẹ tôi ngày xưa để mà đi hay không?
Ngày xưa, ba mẹ của bà Liên Kim cũng nghĩ ông vì tiền mà đến với bà, một mực ép ông rời xa bà. Cả hai đã chịu đựng, vẫn tiếp tục bên nhau suốt mười năm nhưng rồi cũng chẳng đi đến đâu. Môn đăng hộ đối quan trọng đến thế sao?
- Bạch Kiêu! Ông đã đến tìm Vân Y đúng không?
- Thì đã sao? Con nhỏ đó, nó không xứng với Thiên Hàn, chỉ cần nó biến mất, Thiên Hàn sẽ suy sụp và lúc đấy tôi có thể dễ dàng thâu tóm tài sản Bạch gia mà Thiên Hàn đang nắm giữ...
Bà Kim Liên lắc đầu nhìn con người trước mặt mình. Ông ta đã thay đổi quá nhiều, thay đổi đến mức người ta phải khiếp sợ những lời ông ta nói ra.
- Bạch Kiêu! Ông điên rồi! Ông bị danh vọng tiền bạc làm mờ mắt rồi!
Bạch Kiêu tức giận, ném cả bộ trà xuống đất khiến nó vỡ toang ra từng mảnh vụn, giọng đanh thép nói.
- Bà im đi! Bà biết gì mà nói! Ngày xưa ba mẹ ba cũng vì tôi nghèo mà thuê người đánh đập, hăm dọa tôi phải xa bà... Bây giờ tôi giàu rồi, để xem ông bà ta còn nói gì được nữa không?
Liên Kim lắc đầu, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn con người này, bả nhắm mắt suy nghĩ tầm ba giây thì lên tiếng.
- Bạch Kiêu, chúng ta bây giờ đã già rồi, nếu ông còn căm hận việc ngày xưa thì có thể tìm tôi để trả thù, đừng vì danh vọng mà làm mờ mắt nữa! Tụi nhỏ nó yêu nhau là thật, đừng nghĩ kế ly gián nữa! Hãy để chúng nó hạnh phúc!
- Bạch Kiêu! Thiên Hàn cũng không phải là một người lạnh lẽo nhưng nếu ông hại Vân Y thì nó sẽ thật sự rất căm hận ông, ông muốn đứa cháu trai duy nhất của mình hận mình suốt đời đến khi nhắm mắt vẫn không thấy mặt sao? Ông nghĩ xem, bây giờ ông không cần lấy tất cả tài sản của Bạch Thiên thì ông cũng giàu đấy thôi! Hiện tại ông đang bị cả con trai và cháu trai quay lưng rồi, nghe tôi, đừng đi sai thêm bước nào nữa... Dừng lại đi!
- Chẳng lẽ ông muốn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của cháu trai mình? Ông cũng không muốn thấy Thiên Hàn vì mất đi người mình yêu mà hóa điên... Đúng không?
Ánh mắt ông nhìn về phía xa xăm, suy nghĩ nhưng kế hoạch mình để lên, những tính toán mình đã định để có thể làm Triệu Vân Y khuất mất mà bỗng dưng tim khẽ thắt lại, ông... Là đang đi trên vết xe đổ của ba mẹ bà sao?
Những lời nói của bà Liên Kim như thấm từng chút, từng chút một vào đầu Bạch Kiêu. Phải rồi! Ông cũng đã từng hóa điên khi mất đi người mình yêu, không được, không thể để đứa cháu trai duy nhất của ông giống ông được, không thể để nó hận ông được, đúng, có lẽ ông đã đi sai rồi... Ông đi sai thật rồi!
- Bạch Kiêu! Nghe tôi thêm một lần này nữa, dừng lại tất cả mọi kế hoạch ông đang lên đi, chúc phúc cho hai đứa nhỏ và hãy tận hưởng một cuộc sống an nhàn! Hạnh phúc nhất là khi chúng ta được bình yên, vui vẻ sống cuộc đời còn lại mà không cần phải lo nghĩ chứ không phải là nằm trên đống tiền mà phải bị người thân căm hận, quay lưng rời bỏ!
____________________________________
Bạch Kiêu thở hắt, ánh mắt nhìn lên những tầng mây xanh ngắt trên kia, nở nụ cười chua xót nói.
- Thiên Hàn! Ông đồng ý là lúc trước ông luôn nuôi ý định sẽ thâu tóm lại tất cả tài sản đang nằm trong tay cháu, nhưng ông đã ngộ ra được nhiều việc khi nói chuyện với bà Liên Kim! Ông không muốn có cái hạnh phúc ảo khi nằm trên đống tiền mà bị người thân căm hận, quay lưng! Ông đã sai thật rồi, ông xin lỗi cháu!
- Thiên Hàn! Ông biết có lẽ bây giờ cháu hận ông! Nhưng chuyện đã qua rồi, Triệu Vân Y đã không sao! Cháu không thể tha thứ cho ông già này sao?
Thiên Hàn im lặng quay sang nhìn ba mình. Hắn không biết phải trả lời thế nào, nhưng bây giờ trong lòng hắn vừa thấy giận, vừa thấy buồn cho ông. Hắn thở dài một cái, cuối cùng cũng bỏ đi chất giọng lạnh lùng mà lên tiếng.
- Đúng, hận không thể trả thù cho Y Y! Nhưng... Mọi chuyện đã qua rồi thật rồi! Y Y cũng không sao và ông đã cứu Y Y một mạng nên xem như là đã dung hòa cho nhau!
Bạch Kiêu chầm chậm nhìn Thiên Hàn, ánh mắt không che nổi sự mừng rỡ.
- Thiên Hàn! Cháu thật sự tha thứ cho ông sao?
Khóe môi Thiên Hàn khẽ cong lên tạo nụ cười nhẹ, nhún vai nhìn ba mình rồi lại bảo.
- Trên đời này ai mà không mắc phải sai lầm huống hồ chi đều là người một nhà, chuyện gì có thể giải quyết trong hòa bình được thì giải quyết!
Bạch Thừa Lâm nghe Thiên Hàn nói vậy thì cười vui vẻ, vỗ vai Thiên Hàn hướng về phía Bạch Kiêu nói.
- Haha! Cháu trai ba lớn rồi đấy ba à?
Bạch Kiêu bật cười gật đầu đồng ý với Thừa Lâm. Nếu biết trước sẽ có tiếng cười vui vẻ ấm áp khi ngồi nói chuyện cùng con và cháu thế này thì lúc trước ông đã không vì tiền mà gắt gỏng với người thân của mình. May là khi ông ngộ ra vẫn còn kịp.
Thiên Hàn mỉm cười, chính hắn cũng không muốn đối đầu với ông mình, nếu giải quyết được trông êm đẹp, tất cả đều vui vẻ thì hắn có thể tha thứ.
- Nhưng ông, tại sao ông lại biết mà cứu Y Y!
- Không giấu gì cháu, lúc đầu ông đã tìm Tô Linh Thực để hợp tác! Tối hôm đó Tô Linh Thực đã gọi cho ông nói về kế hoạch để giải quyết Triệu Vân Y và đề nghị mượn người nhưng ông không đồng ý! Ông đoán cả đám bọn con chưa biết chuyện nên đã chạy đến để chi viện nhưng không kịp, cũng may khi Triệu Vân Y vừa rơi xuống thì ông đã chạy ngay xuống để cứu con bé!
- Khi đến bệnh viện thì ông vô tình gặp Giả Kiến Minh, lơ là một chút cậu ta đã giả vờ làm bác sĩ rồi đưa Vân Y rời khỏi bệnh viện!
Thiên Hàn gật đầu hiểu ra, thảo nào cậu ta biết được người cứu Vân Y là Bạch Kiêu.
- Với tính cách của cháu! Chắc hẳn cháu đã phanh thay tên họ Giả đó rồi!
Thiên Hàn nở nụ cười nguy hiểm, mày khẽ nhướng lên nhìn ông mình mà đáp.
- Còn đang giam, cháu muốn hắn ta sống không bằng chết! Coi như trả giá cho tất cả những gì hắn ta đã làm với Y Y!
- Còn Tô Linh Thực thì sao?
- Cháu đợi Y Y nhớ lại rồi để cô ấy giải quyết!
Bạch Kiêu xoa lấy một bên thái dương, gật đầu nói.
- Ông quên mất! Khi đưa Vân Y vào viện, bác sĩ kiểm tra thì nói Vân Y có nguy cơ mất trí nhớ tạm thời...
- Phải! Con cũng đang tìm cách để cô ấy nhớ lại!
Bạch Thừa Lâm mỉm cười, vỗ vai con trai mình mà an ủi.
- Sẽ sớm thôi mà, hai đứa yêu nhau như vậy chắc chắn ông Trời không nở nhìn cả hai bị chia cắt đâu! Nào! Hôm nay con cháu có mặt đầy đủ, ba con mình mở tiệc tâm tình đi!
- Được đấy!
Thiên Hàn lắc đầu.
- Không được! Xin lỗi hai người nhưng Y Y ở nhà một mình! Con phải về với cô ấy!
Bạch Kiêu và Bạch Thừa Lâm nhìn nhau, nhún vai. Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thiên Hàn thì cả hai ba con họ cũng đủ hiểu Thiên Hàn yêu Vân Y đến mức nào, họ nhìn nhau mỉm cười.
- Thôi được! Vậy để khi khác vậy! Bây giờ con về luôn à? Thừa Lâm con cũng về cùng Thiên Hàn à?
Bạch Thừa Lâm gật đầu, nhìn thấy ánh mắt có vẻ đượm buồn của Bạch Kiêu thì dường như hiểu ra điều gì đó, mỉm cười lên tiếng.
- Ba! Ba về đi! Nghỉ dưỡng đủ rồi! Về dọn sang Bạch gia lớn cùng vợ chồng con! Chúng ta cùng về nào!
- Được! Ba lên thu xếp đồ đạc!
- Con/Cháu phụ ba/ông!
Bạch Kiêu bật cười gật đầu rồi cùng Thiên Hàn và ông Thừa Lâm đi vào nhà.
- Ba! Tình đầu của ba là bà của Tiểu Vân Y sao? Con đi đồn với mẹ đấy!
- Này! Muốn ba ngủ sofa à?