"Cộc... Cộc... Cộc"
Tiếng bước chân đều đặn, chậm rãi phát ra dọc lối đi nhà giam ở bang.
"Két" Cánh cửa sắt được mở ra, căn phòng bên trong ngập khá tối, chỉ được vài ba tia sáng len lỏi vào trong. Một dáng người cao to lãnh khốc bước vào, cả người tỏa ra luồng khí lạnh lẽo, chứa đựng vô vàn sự lãnh khóc.
Thiên Hàn bước vào trong, ánh mắt chứa tia chết chóc nhìn thẳng về phía Giả Kiến Minh đang bị trói hai tay bằng dây sắt ở góc tường kia.
Giả Kiến Minh nghe thấy tiếng bước chân thì đưa hướng mắt nhìn ra cửa.
- Ai? Là ai?
Thiên Hàn mặt không cảm xúc, tay cho vào túi quần từ từ đi đến cạnh Giả Kiến Minh, dùng ánh mắt chứa đầy tia thù hận nhìn cậu ta.
- Bị nhốt mà vẫn còn mạnh miệng nhỉ?
- Bạch Thiên Hàn! Mày muốn gì?
Hắn giận dữ nắm lấy cổ áo cậu ta, giọng gắt gỏng nói.
- Giả Kiến Minh! Nếu không tại mày và cô ta thì Y Y đã không rơi xuống vực, đã không mất trí nhớ, đã không quên tao! Tất cả là tại mày!
Giả Kiến Minh bật cười ha hả, nhìn Thiên Hàn bằng ánh mắt điên rồi, hời hợt nói.
- Thì đã sao?
- Tất cả cũng tại mày, Bạch Thiên Hàn! Tại mày đã cướp đi Vân Y của tao? Tao là người gặp Vân Y trước, là người yêu Vân Y trước! Tại sao? Tại sao tất cả lại bị mày cướp đi! Mày có gì hơn tao mà Vân Y lại yêu mày! Chỉ khi Vân Y bị mất trí thì cô ấy mới về bên tao! Hahaha!
- Hahaha! Bạch Thiên Hàn! Muốn trách thì trách mày không cứu kịp Vân Y! Làm sao lại trách tao! Chỉ do mày vô dụng!
"Bốp" Thiên Hàn tức giận dùng sức đấm vào mặt cậu ta một cái thật mạnh, gầm lên.
- Con chó! Nếu mày yêu Y Y thì đã không vì danh lợi mà bỏ cô ấy, nếu mày yêu Y Y thì đã không chê trách cô ấy làm mày mất mặt! Nếu mày yêu Y Y thì mày đã không phản bội cô ấy, không làm cô ấy đau khổ! Mày đừng nghĩ những gì mày đối xử với Y Y trước kia tao không biết! Vì mày mà Y Y suýt chút mất mạng! Tình yêu của mày đối với Y Y là thế sao?Mày có hiểu từ yêu là gì không? Để cô ấy bên mày chỉ làm cô ấy đau khổ! Người như mày không xứng để nói yêu với Y Y!
- Giả - Kiến - Minh! Bây giờ tao cho mày cơ hội cuối cùng, kể lại mọi chuyện xảy ra với Y Y trong những ngày vừa qua! MAU!
Với nói, Thiên Hàn vừa lùi ra sau hai bước, khẩu súng cũng đã nắm chắc trong tay từ từ giờ lên hướng về phía Giả Kiến Minh.
Giả Kiến Minh nở nụ cười nửa miệng, "điếc không sợ súng" nói.
- Bạch Thiên Hàn! Mày nghĩ tao sợ à? Tao...
"Đoàng!"
Còn chưa nói hết câu, một viên đạn đã găm thẳng vào chân trái của cậu ta.
Thiên Hàn nhếch mép, nhướng mày nhìn Giả Kiến Minh tỏ vẻ thách thức.
- Đều rồi!
- AAA!
Giả Kiến Minh kêu lên đau đớn, máu từ chân chảy xuống không ngừng.
Thiên Hàn mặt không tái, tay không run đưa súng lên gần miệng thổi một hơi, một làn khói từ họng súng vụt ra.
- Mày muốn chỗ nào nữa! Tao còn lại bốn viên đạn, đủ bốn chỗ nữa đấy!
- Tay trái, tay phải, bụng và đầu! Hừ...
Chân Giả Kiến Minh bắt đầu run rẩy, cảm giác như không đứng nổi nữa nhưng vẫn mạnh miệng nói.
- Muốn chém muốn giết! Làm mẹ đi!
"Đoàng!"
Thiên Hàn nhếch môi cười khẩy.
- Mạnh miệng!
- AAA!
Thiên Hàn hạ súng xuống, rảo từng bước chân đến cạnh Giả Kiến Minh, đặt họng súng ngay tâm mi của cậu ta, Thiên Hàn nở nụ cười thần bí, trầm giọng hỏi.
- Đã nhắn nhủ với ông ba mày chưa? Có cần tao nói lại giúp không?
- Một! Hai! B...
Giả Kiến Minh lắc đầu, sợ hãi nói.
- Đừng! Bạch Thiên Hàn! Tao nói! Tao nói là được chứ gì!
Thiên Hàn nghe vậy thì gật đầu, hạ súng xuống nhìn Giả Kiến Minh cười khẩy.
- Tốt! Nói đi! Đừng giở trò, những viên đạn trong súng của tao không có mắt đâu!
Giả Kiến Minh sợ hãi mặt cắt không còn giọt máu, nuốt một ngụm không khí lạnh lẽo ở nơi tối tăm này, nhỏ giọng nói.
- Tao không cứu Vân Y! Tao chỉ tìm được cô ấy ở bệnh viện và đưa cô ấy về nhà, khi biết cô ấy không nhớ được chuyện vừa xảy ra tao đã dùng nó làm đà tiến tới để tiếp tục giữ Vân Y bên mình! Còn người cứu Vân Y là...Bạch Kiêu!
Bạch Kiêu? Là ông của Thiên Hàn sao? Chuyện là như thế nào? Tại sao ông ta lại cứu Vân Y? Mà tại sao ông ta lại biết Vân Y xảy ra chuyện mà đến cứu? Rốt cuộc là có chuyện gì chứ? Ông ta lại có ý đồ gì?