Hạnh Phúc Nhất Là Khi Có Anh

Chương 176




- Xin lỗi! Xin lỗi Hạ! Tao thật sự không nhớ chuyện gì đã xảy ra với mình, cũng không nhớ được Giả Kiến Minh đã từng làm gì với tao! Nhưng tao sẽ cố gắng nhớ lại! Đừng buồn, đừng giận! Tao sẽ cố gắng nhớ lại, nếu thật sự hắn ta đã làm gì tao thì tao nhất định sẽ không tha cho hắn!

Lục Hạ nhìn Vân Y, gật đầu tin tưởng.

- Tao tin mày!

Vân Y đưa mắt nhìn về phía cửa đang có bốn cặp mắt nhìn mình và Lục Hạ chăm chăm, cô chú ý nhìn Thiên Hàn một chút, hít một hơi thật sâu rồi quay sang Lục Hạ nói.

- Mà Lục Hạ! Tao muốn nói chuyện với hắn ta một lúc! Mày có thể...

Lục Hạ biết Vân Y định nói, gật đầu đồng ý.

- Được rồi! Để tao với mọi người ra ngoài! Mày nói chuyện với Thiên Hàn ca ca đi!

Nhận được cái gật đầu từ Vân Y, Lục Hạ cũng an tâm đứng dậy cùng Tư Vũ, Nhất Phàm và Tử Yên ra khỏi phòng.

Thiên Hàn nhìn Vân Y, hơi thở có chút khó khăn, không hiểu tại sao hắn lại cảm thấy vô cùng ngột ngạt khó chịu khi Vân Y cứ nhìn mình bằng ánh mắt lạ lẫm. Thiên Hàn bước đến giường, ngồi xuống nhìn cô hỏi.

- Em muốn nói gì?

Nhìn rõ gương mặt của hắn, thật sự cô cảm thấy vô cùng vô cùng quen thuộc nhưng không thể nhớ ra mình đã gặp ở đâu, lúc nào...

Vân Y thở dài một cái rồi lên tiếng.

- Ừm! Th... Thiên Hàn!

- Chuyện gì?

- Tôi... Tôi thật sự không nhớ được bất cứ việc gì! Thiên Hàn... Tôi....

Trong đầu cô bây giờ có rất nhiều thứ muốn hỏi nhưng chẳng biết phải hỏi thế nào. Thấy Vân Y cứ ấp a ấp úng, Thiên Hàn liền nói.

- Nếu em không có gì muốn nói! Vậy anh hỏi em trước, Triệu Vân Y! Ai đã cứu em em có nhớ không?

Vân Y khẽ cau mày. Cứu? Cứu gì chứ? Cô bị gì mà phải cứu? Thiên Hàn này đang hỏi chuyện gì?

- Cứu gì? Tôi đã bị làm sao đâu mà cứu!

Thiên Hàn gật gật đầu, quên mất Vân Y đang bị mất trí làm sao biết được, hắn thở dài rồi nhẹ nhàng nói.

- Cách đây vài ngày em bị rơi xuống vách núi... và khi anh tìm gặp em thì em đang ở cạnh Giả Kiến Minh kia!

Vân Y cúi mặt, tay dày xé chiếc chăn đang trên đùi mình, nói nhỏ.

- Tôi... Khi tôi tỉnh lại thì đang ở trong một căn phòng rất lạ, người đầu tiên tôi gặp là Giả Kiến Minh...

Thiên Hàn cúi xuống nhìn cô đang mặt nhăn mày nhó khẽ cười hỏi tiếp.

- Hắn ta nói gì với em?

Vân Y ngước lên nhìn Thiên Hàn, mím môi nhớ lại rồi đáp.

- Hắn ta bảo hắn ta là người yêu tôi! Trong trí nhớ của tôi cũng biết hắn ta và nhớ như vậy nên...

- Nên khi anh gặp em em đã ra sức bảo vệ hắn ta!

Thiên Hàn gật đầu hiểu ra nói tiếp câu trả lời của cô. Tuy có chút buồn vì cô bảo vệ tên họ Giả đáng ghét kia nhưng do cô mất trí nhớ nên có thể tạm thời bỏ qua, chờ đến khi cô nhớ lại thì biết tay hắn.

Vân Y nghe vậy gật đầu.

- Khi tôi hỏi tôi bị gì? Tại sao lại ở nhà hắn thì hắn chỉ nói tôi bị va chạm xe, may mà đưa đến bệnh viện kịp, còn bảo là ba tôi không biết nên đưa xuất viện thì đưa về nhà hắn ta!

Vân Y ngước lên nhận thấy ánh mắt Thiên Hàn nhìn mình có chút gì đó buồn buồn thì trong lòng lại cảm giác khó chịu không vui.

"Thấy Thiên Hàn buồn sao trong lòng mình lại khó chịu thế này? Vân Y ơi rốt cuộc là trước đó mày bị gì thế? Sao mày không thể nhớ được gì hết vậy hả Vân Y!"

Vân Y vô thức đưa tay lên chạm vào má Thiên Hàn, bỗng một kí số kí ức ùa về...

"Triệu Vân Y! Em đang ghen đấy à?"

"Tỏ tình sao? Không chân thành gì cả?"

"Em không đồng ý anh cũng sẽ ép!"

"Làm phu nhân của anh!"

"Thiên Hàn! Em yêu anh!"

"Anh cũng yêu em!"

"..."

Những câu nói vang lên văng vẳng trong đầu cô, hình ảnh mờ mờ ảo ảo khiến cô cau mày ôm lấy đầu, nó đau lắm, bỗng đầu đau như búa bổ. Vân Y đau đớn ôm lấy đầu nhăn mặt, thấy vậy Thiên Hàn liền giữ lấy bả vai cô, lo lắng hỏi.

- Y Y! Em sao vậy?

- Y Y! Anh đi gọi Tử Yên!

Vân Y lắc đầu, nắm tay Thiên Hàn kéo lại.

- Không sao! Chỉ là đau đầu một chút!

Thiên Hàn thấy vậy thì quay lại nhìn Vân Y, ánh mắt lo lắng pha chút đau lòng. Tại sao cô lại bị như thế này? Tại sao đang yên đang lành thì lại có chuyện ập xuống?

Càng nghĩ hắn càng trách khứ bản thân nhiều hơn. Hắn nắm lấy tay Vân Y, giọng trầm trầm nói.

- Y Y! Anh xin lỗi! Cũng vì anh không bảo vệ chu toàn cho em!

Thấy hắn buồn trong lòng cô cũng chẳng vui chút nào, cô hít một hơi sâu rồi lên tiếng nói nhỏ.

- Thiên Hàn! Tôi... Không thật sự không nhớ chuyện giữa tôi và anh thế nào, nhưng tôi lại có cảm giác quen thật, gần gũi đối với anh lắm!

Thiên Hàn bỗng nhìn thẳng vào mắt cô, căng thẳng nói.

- Em có muốn nhớ lại không?

- Muốn! Rất muốn... Vì tôi muốn biết, giữa tôi và anh thật sự là quan hệ gì? Chúng ta đậm sâu đến mức nào mà khi nhìn thấy anh buồn tôi lại chẳng thể vui nổi! Thật khó chịu!

Thiên Hàn nghe câu trả lời của Vân Y thì lại mỉm cười, cười nhưng một giọt nước mắt lại rơi. Hắn sợ... Sợ cô sẽ nói "Không!", sợ cô không muốn nhớ lại những ký ức trước đây, nhưng khi nghe câu trả lời của cô thì hắn lại vui mừng. Thiên Hàn gật đầu, cười bảo.

- Y Y! Vậy anh sẽ cùng em nhớ lại! Tất cả! Có được không?

Vân Y đưa tay gạt giọt nước mắt của hắn, mỉm cười.

- Được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.