Vân Y mỉm cười, một nụ cười chua xót, một nụ cười kèm theo nước mắt. Cô đưa tay còn lại lên gỡ những ngón tay của Thiên Hàn ra, gần đến ngón tay cuối cùng cô nhìn hắn mỉm cười thật tươi nói.
- Thiên Hàn! Em xin lỗi! Em yêu anh!
Thiên Hàn lắc đầu nhìn Vân Y, cố gắng giữ tay cô nhưng rồi Vân Y lại cố gỡ nó ra và cô rơi xuống sau ba từ "Em yêu anh!"
Thiên Hàn trợn mắt nhìn xuống, nhìn người con gái mình yêu nhất rơi xuống trước mặt mình, nhìn người con gái làm thế giới của hắn ngập tràn sắc xuân biến mất dần dần biến mất. Một giọt nước âm ấm mằn mặn lăn dài trên má hắn. Phải! Hắn khóc rồi, đây là lần đầu tiên hắn khóc vì một người con gái, một người con gái mà hắn hết mực yêu thương chiều chuộng, hắn gào lên trong vô vọng.
- KHÔNG! TRIỆU VÂN Y! TRIỆU VÂN Y!
Thiên Hàn vừa định lao xuống theo Vân Y thì Nhất Phàm và Tư Vũ nhào đến giữ lại, hắn cố vùng ra, hét lên.
- BUÔNG TAO RA! TAO PHẢI XUỐNG ĐÓ CỨU Y Y! TAO PHẢI CỨU CÔ ẤY!
Tư Vũ không ngừng kéo Thiên Hàn lại, căng thẳng nói.
- Thiên Hàn mày bình tĩnh đi! Thiên Hàn!
Mắt Thiên Hàn vẫn không rời khỏi vực dưới kia, luôn miệng gào thét.
- TAO PHẢI CỨU Y Y! TRÁNH RA! TAO PHẢI ĐI TÌM CÔ ẤY!
- Thiên Hàn!
"Bụp!" Không còn cách nào khác, Nhất Phàm đành phải đánh Thiên Hàn cho hắn ngất đi rồi tính tiếp, do sức của Thiên Hàn đã cạn kiệt rồi nên rất dễ ngất.
Lục Hạ suy sụp ngồi bệt xuống đất, miệng lẩm bẩm.
- Vân Y! Vân Y! Mày đâu rồi! TRIỆU VÂN Y!
Tử Yên ngồi khụy xuống, ôm lấy bả vai Lục Hạ không ngừng nói lời an ủi.
- Lục Hạ! Đừng khóc! Anh sẽ cho người đi tìm Vân Y ngay! Vân Y nhất định sẽ không sao!
Nhất Phàm và Tư Vũ cũng đau lòng không kém. Cả team đi chơi chưa trọn một ngày thì có chuyện xảy ra. Mọi chuyện đến quá nhanh khiến cả nhóm không kịp trở tay.
Nhất Phàm lấy lại tinh thần lên tiếng nói với Tư Vũ.
- Tư Vũ! Tao với mày dìu Thiên Hàn vào trong để Tử Yên lấy viên đạn ra giúp Thiên Hàn! Tử Yên! Em dìu Lục Hạ vào nhà đi!
________________________________________
Lục Hạ ngồi dưới nhà mà khóc nức nở. Không! Không được, phải đi tìm Vân Y, phải đi tìm Vân Y, Vân Y không thể chết như vậy được...
- Đúng....Phải tìm... Phải tìm...
Lục Hạ đứng dậy định chạy đi thì Tư Vũ giữ lại, đau lòng nói.
- Hạ! Em bình tĩnh đi! Hạ!
Lục Hạ lại khóc lớn hơn, cố gắng vùng khỏi vòng tay Tư Vũ.
- Em phải đi tìm Vân Y! Vân Y không thể chết như vậy được! Em phải đi tìm nó, anh buông em ra!
Tư Vũ thấy Lục Hạ lúc này cũng rất đau lòng, không biết làm gì ngoài việc ôm lấy Lục Hạ mà từ từ trấn an. Tư Vũ ôm chặt lấy Lục Hạ, không nhanh không chậm nói.
- Dương Lục Hạ! Em bình tĩnh đi, anh biết em cũng rất đau lòng chuyện của Vân Y! Anh sẽ cho người tìm Vân Y ngay...
Lục Hạ ôm chặt lấy Tư Vũ mà khóc nấc lên.
- Vân Y không chết đúng không?
Tư Vũ đưa mắt nhìn Nhất Phàm, thấy Nhất Phàm cũng đang nhìn mình và Lục Hạ với ánh mắt đượm buồn. Thật sự bây giờ Tư Vũ chẳng biết phải trả lời Lục Hạ thế nào, chỉ biết ôm Lục Hạ vào lòng mà coi như lời an ủi mà thôi.
Một lúc sau Lục Hạ do quá kiệt sức mà cũng thiếp đi, Tư Vũ bế Lục Hạ lên phòng, cẩn thận đắp chăn lại cho Lục Hạ, nhẹ hôn lên trán nói.
- Anh sẽ tìm Vân Y giúp em!
Nhất Phàm thở ra một cái, lấy điện thoại ra bấm một dãy số nói.
"Mau chóng cho người đi tìm Vân Y! Bằng mọi giá phải tìm thấy! Nhanh!"
"Dạ bọn em sẽ đi ngay!_ Bên đầu dây trả lời
[...]
Gần mười hai giờ đêm, đã rất trễ rồi, màn đêm bao trùm lên căn nhà của Thiên Hàn.
Sau khi đưa Lục Hạ lên phòng nghỉ ngơi thì Tư Vũ lại đi xuống dưới nhà, vừa xuống thì đã thấy Tử Yên ngồi dưới cùng Nhất Phàm. Tư Vũ đi đến ngồi đối diện Tử Yên và Nhất Phàm, thở dài hỏi.
- Thiên Hán sao rồi?
Tử Yên xoa xoa hai bên thái dương của mình rồi lên tiếng trả lời Tử Vũ.
- Lấy đạn, sát trùng, băng bó vết thương xong hết rồi!
- Chuyện của...
Tư Vũ định nói gì đó thì chuông điện thoại reo lên, là điện thoại của Thiên Hàn nhưng Nhất Phàm đang giữ nó. Nhất Phàm "Suỵt" một cái ý bảo im lặng rồi nhấn vào nghe máy.
"Lão đại! Giả Kiến Minh bắn chết ba ám vệ của ta rồi bỏ trốn rồi!"_ Đầu dây bên kia hoảng loạn nói.
"Tìm thấy Vân Y chưa?"
"Vẫn chưa ạ! Bọn em đang cố gắng!"
"Ừ! Chia ra một bên tìm Vân Y, một bên tìm cậu ta, giữ kĩ Tô Linh Thực, tuyệt đối không cho cô ta thoát!"
"Dạ!"
Nhất Phàm tắt máy, đưa ánh mắt căng thẳng nhìn Tư Vũ rồi bảo.
- Giả Kiến Minh bỏ trốn rồi! Còn Vân Y... Vẫn chưa tìm thấy!
Tư Vũ nghe vậy thì vò đầu bứt tai, thấy rõ vẻ mặt không vui.
- Má nó! Chuyện gì thế không biết! Bây giờ phải làm sao?
Nhất Phàm im lặng thở dài một cái, tay nắm chặt điện thoại của Thiên Hàn, nhắm mắt lại tầm vài ba giây coi như nghỉ ngơi rồi mới lên tiếng.
- Thiên Hàn mà tỉnh dậy thế nào cũng điên cuồng đi tìm Vân Y!
Tư Vũ thở dài bảo.
- Mày với Tử Yên nghỉ ngơi một lát đi, tao xem Thiên Hàn cho!
Nhất Phàm thở dài một cái rồi lên tiếng.
- Tử Yên em qua với Lục Hạ đi! Anh ở lại với Tư Vũ!
_____________________________________
Ở phòng của Thiên Hàn, Tư Vũ và Nhất Phàm ngồi xuống sofa, cả hai ai nấy cũng đều mệt mỏi.
Nhất Phàm ngã đầu tựa vào sofa, mắt nhắm hờ một chút.
Tư Vũ cũng ngã ra sofa mà thở dài, ánh mắt nhìn lên trần nhà có chút gì đó không vui. Ừ thì là không vui nổi mà!
- Tao đang lo cho việc của Vân Y! Mày nghĩ Thiên Hàn sẽ qua nổi cú sốc này không?
Nhất Phàm đưa mắt nhìn Thiên Hàn, hắn vẫn còn đang nằm li bì, Nhất Phàm thở dài một cái.
- Tao không biết! Vẫn đang tìm mà! Vân Y phước lớn mạng lớn, nhất định sẽ không sao!
Tư Vũ vẫn nhìn lên trần nhà, ánh mắt không giấu được sự đau buồn.
- Vân Y là người con gái Thiên Hàn yêu hết mực, mất đi Vân Y... Tao nghĩ nó sẽ nổi điên mất!
Nhất Phàm chỉ im lặng từ từ mở mắt nhìn Thiên Hàn. Phải! Mất đi Vân Y... Thiên Hàn nhất định sẽ phát điên!
Cả Tư Vũ và Nhất Phàm đều đau đầu vì chuyện này. Không ai muốn thấy hình ảnh một Bạch tổng lãnh khốc đáng sợ của trước kia cả. Khó khăn lắm mới có người kéo Thiên Hàn ra khỏi thế giới âm u tối đen kia nhưng giờ lại có chuyện này xảy ra....
Không ai nói với ai tiếng nào, cả hai cứ ngồi ở sofa mà chợp mắt nghỉ ngơi. Kiệt sức rồi, đánh nhau một trận nên đã không còn sức đâu mà nói chuyện nữa. Trước mắt thì... Chờ Bạch Thiên Hàn tỉnh lại rồi tính tiếp...