Hạnh Phúc Nhất Là Khi Có Anh

Chương 170




Thiên Hàn sau khi vừa đánh gục tên Giả Kiến Minh khiến cậu ta nằm bất tỉnh thì Thiên Hàn mới thở ra nhẹ nhõm một cái, đưa tay sờ vết thương ở vai khẽ nhăn mặt rồi lại đưa mắt quan sát tìm bóng dáng Vân Y nhưng không thấy, khẽ cau mày thầm nghĩ.

"Ám vệ chưa đến! Vân Y đâu?"

Bây giờ mọi thứ đang rất hỗn loạn, Tư Vũ, Lục Hạ, Tử Yên và Nhất Phàm đang đánh bọn bên kê nhưng bây giờ hắn không thể giúp được, phải tìm Vân Y trước đã.

Vết thương của Thiên Hàn đã bắt đầu trỗi dậy rồi, nó bắt đầu nhói lên làm Thiên Hàn đau đớn nhưng quan trọng đối với hắn bây giờ là Vân Y, vết thương này để sau đã.

Thiên Hàn nhanh chóng đi đến đứng sau lưng Tô Linh Thực, vừa lo lắng cho Vân Y vừa tức giận vì ả ta dồn người yêu của mình đến đây.

- Tô Linh Thực!

Nghe chất giọng lạnh lẽo pha lẫn nguy hiểm vào của Thiên Hàn thì Tô Linh Thực giật mình, quay lại nhìn hắn.

- Anh... Anh Hàn!

- Anh đừng qua đây! Anh mà qua là em sẽ đẩy nó xuống vực ngay!

Thiên Hàn vừa bước tới tầm ba bước thì Tô Linh Thực liền chạy đến kề dao vào cổ Vân Y nói. Thiên Hàn liền dừng chân cau mày nhìn Vân Y, cô cũng nhìn Thiên Hàn lắc đầu.

Thiên Hàn hít một hơi sâu, nhíu mày chặt hơn nhìn Tô Linh Thực lên tiếng bảo.

- Tô Linh Thực! Cô muốn gì?

Tô Linh Thực bật cười ha hả, con dao trên tay cưới lướt qua lướt lại ở cổ Vân Y giọng cay nghiệt nói.

- Anh! Em chỉ muốn anh quay về bên em, muốn anh là của một mình em! Chỉ cần nó chết thì anh sẽ là của em!

Khóe môi Thiên Hàn khẽ nhếch lên nhìn Tô Linh Thực. Nực cười, làm sao có thể quay về bên cô ta?

- Cô điên à?

- Phải! Em điên đấy, điên lên mới có thể giết chết nó mà giành lấy anh!

Tô Linh Thực cười như một người bị tâm thần, ánh mắt khó chịu nhìn Vân Y vừa nói vừa kề dao sát cổ cô hơn. Vân Y khi bị ả ta giật một cái làm cô hơi hoảng, lưỡi dao sắc lạnh dí sát vào cổ khiến cô cảm nhận cổ mình có chút đau, máu đã bắt đầu chảy xuống.

Vân Y cau mày nhắm mắt chịu đựng nỗi đau từ con dao kia. Thầm nghĩ "Sẽ ổn, sẽ ổn thôi!"

Thiên Hàn thấy Vân Y bị thương thì lòng nóng như lửa đốt, tay nắm chặt thành quyền nhìn Vân Y đang trong tay Tô Linh Thực.

Bây giờ không thể nhào đến được, một người như Tô Linh Thực thì chuyện gì mà không dám làm. Chỉ sợ Vân Y bị ả ta đẩy xuống dưới, nhưng nếu cứ đứng như vầy thì Vân Y sẽ bị thương nặng mất.

Thiên Hàn nheo mắt nhìn Tô Linh Thực, giọng lạnh lùng nói.

- Tô Linh Thực! Mau thả Y Y ra!

Ả ta cười lớn, nhìn Thiên Hàn với ánh mắt nhẹ nhàng vui vẻ.

- Điều kiện, cho em một điều kiện!

- Cô muốn gì?

- Muốn anh quay về bên em!

Vân Y nghe điều kiện của ả ta thì khẽ nhói lên trong tim. Thiên Hàn... Sẽ đồng ý chứ? Tô Linh Thực chỉ muốn tài sản của Thiên Hàn, nếu Thiên Hàn dính vào ả ta thì chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng thôi.

Vân Y nhíu mày nhìn Thiên Hàn lắc đầu, ánh mắt nhìn Thiên Hàn như muốn nói không được.

- Hàn! Anh chọn đi, một là quay về bên em thì nó còn sống! Hai là nó sẽ chết trước mặt anh!

Vân Y khẽ nhíu mày, cố trấn an bản thân để đừng sợ hãi, cô hít một hơi thật sâu cười khẽ rồi hỏi.

- Tô Linh Thực, cô nghĩ khi tôi chết thì Thiên Hàn sẽ về lại với cô sao?

Ả ta nhìn Vân Y cau mày hỏi lại.

- Ý mày là gì?

Vân Y liếc mắt nhìn ả ta, cười khiêu khích.

- Cô đang giả vờ không hiểu sao?

Tô Linh Thực vẫn im lặng chờ Vân Y nói tiếp, cô thở ra một cái, giọng nói trong trẻo pha chút lạnh lẽo bảo.

- Thiên Hàn sẽ không bao giờ quay về với cô, cô nghĩ Thiên Hàn sẽ dễ dàng tha thứ cho người khiến anh ấy suýt chút vì tình mà chết sao?

- Mày...

Vân Y chẳng quan tâm Tô Linh Thực định nói gì, bản thân vẫn nói tiếp.

- Dù tôi có chết, thì Thiên Hàn chắc chắn sẽ không quay về với cô!

- Mày... Chết đi!

"Đoàng" Tiếng súng vang lên, một viên đạn ghim thẳng vào lưng Tô Linh Thực khiến ả ta khiến đau đớn ngã xuống rồi dần ngất xỉu nhưng trước đó ả ta bị câu nói của Vân Y làm cho tức giận nhất thời không suy nghĩ đẩy Vân Y xuống vực.

Thiên Hàn vừa thấy Vân Y bị đẩy xuống thì trợ mắt chẳng quan tâm mọi thứ xung quanh mà chạy đến giữ lấy tay Vân Y.

Vân Y cứ ngỡ mình sẽ rơi xuống rồi nhưng không, bay giờ cô đang lơ lửng và người giữ tay cô là Thiên Hàn.

Vân Y bất ngờ nhìn Thiên Hàn, mày nhẹ cau lại.

- Thiên Hàn!

Thiên Hàn tuy bị thương nhưng vẫn cố gắng giữ lấy tay Vân Y.

- Đừng nói gì hết! Anh sẽ kéo em lên!

Vân Y lắc đầu, hắn đang bị thương sẽ không thể giữ cô mãi được, nhỡ không nổi thì cả hai sẽ rơi.

- Không được đâu Thiên Hàn, anh đang bị thương! Sẽ rơi đấy!

Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán hắn, nhưng hắn vẫn kiên định nói.

- Nhưng anh không thể để em rơi xuống!

Vân Y cười khẽ nhìn Thiên Hàn, tỏ ra bình thản nói.

- Thiên Hàn! Không sao đâu, chúng ta có duyên sẽ gặp lại, biết đâu em rơi xuống mà không chết thì sao!

- Lại nói bậy!

"Đoàng" Lại một phát súng nữa vang lên...

"Phụt" Viên đạn sượt qua cánh tay phải của Thiên Hàn khiến hắn có chút nhói mém chút buông tay cô.

Là lạc đạn, bên phía Tư Vũ, Lục Hạ, Nhất Phàm và Tử Yên đang lo cho Thiên Hàn và Vân Y bên kia nhưng lại bị bọn khốn này cản đường không thể chạy qua đó cứu viện được. Họ đành phải cố gắng "dọn dẹp" bọn bên này càng sớm càng tốt.

Vân Y cau mày nhìn máu chảy từ cánh tay Thiên Hàn xuống đến tay mình, tim cô thắt lại nói.

- Thiên Hàn! Anh không sao chứ?

Thiên Hàn biết Vân Y đang lo cho mình, mỉm cười trấn an cô lắc đầu nói

- Không sao! Mau, giữ chặt tay anh!

Không được, cô không thể để Thiên Hàn bị thương như vậy được, nếu càng giữ tay cô thì Thiên Hàn sẽ càng mất sức, sẽ rơi xuống luôn thì sao.

Một giọt nước mắt từ từ lăn xuống má của cô, cô đưa mắt nhìn Thiên Hàn, nghiêm túc nói.

- Thiên Hàn! Anh buông tay đi!

Thiên Hàn lắc đầu, giữ chặt tay Vân Y hơn nhất quyết không để cô rơi xuống.

- Y Y! Không được!

Vân Y đưa ánh mắt kiên định nhìn Thiên Hàn.

- Anh bị thương rồi! Sẽ rơi xuống cùng em đấy! Nghe lời em buông tay đi!

Thiên Hàn cau mày. Vân Y đang nghĩ gì vậy chứ? Muốn hắn buông tay cô, làm sao có thể?

- Không! Anh không thể để em chết!

Vân Y cố mỉm cười lấy tinh thần, ánh mắt đỏ lên nhìn Thiên Hàn nói.

- Biết đâu em không chết! Buông tay đi, anh mà rơi xuống cùng em thì sau này ai làm đám giỗ cho em!

- Không được nói bậy! Giữ chặt đi!

Vân Y nhìn thấy máu từ cánh tay hắn chảy xuống càng lúc càng nhiều. Cô cười nhẹ

- Thiên Hàn! Em rất may mắn khi gặp được anh! Em đã rất hạnh phúc khi ở cạnh anh! Mong rằng sau này anh sẽ tìm được một người tuyệt vời hơn em và yêu anh hơn em!

Bỗng dưng trong lòng Thiên Hàn chợt lo sợ, sợ sẽ mất cô, sợ cô sẽ rời xa hắn. Ánh mắt Thiên Hàn đỏ ngầu nhìn Vân Y.

- Y Y!

Vân Y khịt mũi một cái, cười tươi nhìn Thiên Hàn.

- Thiên Hàn! Buông tay đi, phải có một mất một còn chứ!

Thiên Hàn lắc đầu, hắn không thể để mất cô được, tìm một người yêu mình và bản thân mình cũng yêu người đó rất khó nên hắn không thể dễ dàng đánh mất được. Hắn không cho phép, không cho phép cô rơi xuống.

- Em đừng nói! Giữ cho chặt!

- Thiên Hàn! Em xin lỗi! Em yêu anh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.