17h00'
Vân Y vươn vai một cái rồi quay sang nhìn Thiên Hàn, xong lại mở điện thoại lên xem giờ rồi quay sang hắn bảo.
- Bạch tổng! Đến giờ về rồi!
Thiên Hàn nghe Vân Y nói thế thì đưa tay lên nhìn đồng hồ, gật đầu.
- Ừm! Về thôi!
Vân Y gật đầu đứng dậy rồi đi lại chỗ Thiên Hàn, hắn cũng đưa tay tắt máy tính rồi với tay lấy áo vest đi về phía cô. Khoác áo vest lên vai cô, trầm giọng nói.
- Bên ngoài có vẻ lạnh, nên mặt áo khoác!
Vân Y gật đầu mỉm cười rồi cùng Thiên Hàn đi rời khỏi phòng làm việc xuống gara.
Thiên Hàn đang lái xe thì điện thoại hắn reo lên, hắn đưa tay nhấn nghe rồi mở loa ngoài.
"Thiên Hàn! Hai đứa hôm nay về bên đây hay về nhà con!"_ Giọng bà Cẩm Hà từ bên kia nói qua.
"Nhà con! Con rước Y Y về nhà!"_ Thiên Hàn nhìn Vân Y rồi bình thản đáp.
"Vậy sao không nói trước với mẹ, biết thế sáng mẹ không để con bé đi làm!"_ Mẹ hắn nói tỏ vẻ trách móc
"Khi nào rảnh con sẽ đưa Y Y sang!"_ Thiên Hàn cười nhẹ một cái nói.
"Nhớ đấy! Tốt nhất là chủ nhật nào cũng về!"_ Mẹ hắn bảo.
"Con đang lái xe, con tắt máy đây!"
Nói rồi Thiên Hàn tắt máy mà không chờ mẹ mình trả lời. Sau khi tắt máy rồi Vân Y mới quay sang Thiên Hàn, thắc mắc hỏi.
- Thiên Hàn! Sao mẹ biết anh về mà sáng gọi thế?
- Trước khi về anh có gọi cho ba mẹ!
Vân Y cau mày, rồi lại nhớ đến lúc mất điện nghi ngờ hỏi.
- Hả? Vậy lúc mất điện đừng nói là anh làm nha!
Thiên Hàn cười khẩy một cái, lắc đầu.
- Không! Trùng hợp thôi!
Vân Y bỗng quay sang nhìn chằm chằm lấy Thiên Hàn, mày khẽ nhíu nhẹ hỏi.
- Vậy sao? Mà Thiên Hàn, dạo này Bạch Thiên bận như vậy, anh không mệt sao?
- Đương nhiên là có, nhưng...
Vân Y nhìn Thiên Hàn, chờ đợi câu nói của hắn.
- Có em bên cạnh thì mọi mệt mỏi đều tan biến!
Phải! Kể từ khi có Vân Y bên cạnh, Thiên Hàn như được tiếp thêm sức sống. Thấy cô vui là hắn cũng vui, có Vân Y bên cạnh hắn cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều. Cuộc sống của Thiên Hàn từ khi có Vân Y bước vào thì dường như tốt đẹp hơn, từ mùa đông lạnh giá biến thành mùa xuân ấm áp. Thật tốt!
Vừa nói, Thiên Hàn vừa nhìn Vân Y với ánh mắt dịu dàng nhưng chỉ duy trì được vài giây rồi lại quay về tập trung lái xe. Câu nói vừa rồi của Thiên Hàn khiến trong lòng Vân Y rất hạnh phúc, cô mỉm cười tươi rối không nói lời nào mà quay mặt ra cửa sổ.
"Nếu cứ như vậy thì tốt rồi!" Vân Y suy nghĩ.
Sau mấy ngày làm việc xuyên suốt thì cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Hôm nay là chủ nhật, Vân Y đã quyết định lấy dành cả ngày chủ nhật hôm nay để ngủ bù cho những ngày làm việc kia nhưng đời không như là mơ. Vừa mới sáu giờ sáng Thiên Hàn đã gọi Vân Y dậy.
- Tiểu yêu tinh! Em có chịu dậy chưa hả?
Vừa nói, Thiên Hàn vừa kéo chiếc chăn ấm áp kia ra, Vân Y thì mắt vẫn nhắm nghiền nhưng mày thì đanh lại, giọng còn ngáy ngủ nói.
- Đừng! Để cho em ngủ!
- Được! Vậy em ngủ đi, nhưng không biết có ai muốn đi dã ngoại không nhỉ?
Vân Y vừa nghe hai từ "dã ngoại" thì bật dậy, nhìn Thiên Hàn hỏi.
- Thật hả?
Hắn quay lưng đi lại sofa, bình thản ngồi xuống gật đầu.
- Ừm!
Vân Y vui mừng hô toáng lên.
- Yeahh! Chờ em đánh răng thay quần áo đã!
Vân Y cười tươi rối đứng dậy chạy lại tủ quần áo chọn đồ rồi đi vào nhà tắm. Rất nhanh sau đó cô đi ra với chiếc áo phông rộng màu trắng cùng với chiếc quần jeans ống rộng nhìn cực kì nhìn có vẻ rất năng động, Vân Y vừa sấy tóc vừa hỏi.
- Thiên Hàn! Chúng ta đi một mình hay sao?
Thiên Hàn vừa lướt điện thoại vừa lên tiếng trả lời cô.
- Có cả hai cặp kia! Vì cả Tư Vũ và Nhất Phàm đều giúp đỡ Bạch Thiên trong mấy ngày nay rất nhiều nên anh đã bảo họ đi cùng! Cũng lâu rồi cả nhóm không cùng đi dã ngoại!
- Vậy thì vui quá rồi! Chuyến dã ngoại này sẽ tuyệt lắm đây!
Thấy Vân Y vui vẻ như vậy Thiên Hàn cũng vui theo. Hắn đưa mắt nhìn Vân Y rồi lên tiếng bảo.
- Anh đã sắp xếp đồ cho em rồi! Chúng ta đi hai ngày!
Vân Y gật đầu.
- Thứ hai nghỉ luôn hả?
Thiên Hàn mỉm cười tắt điện thoại đứng dậy đi về phía cô, đưa tay cầm lấy máy sấy sấy tóc cho cô.
- Ừm! Bạch Thiên thiếu anh một ngày thì cũng chẳng sao đâu!
Vân Y gật đầu mỉm cười.
[...]
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Thiên Hàn lái xe ra ngoài thì hai chiếc xe ôtô khác chạy đến, là xe của Tư Vũ và của Nhất Phàm. Tư Vũ hạ kính xe xuống nói.
- Bạch tổng! Chúng ta xuất phát thôi!
Thiên Hàn cười nhẹ rồi lái xe đi, hắn chạy với vận tốc khá cao khiến Vân Y nhíu mày lên tiếng.
- Thiên Hàn! Chạy chậm thôi!
Thiên Hàn cười nhẹ một cái rồi chạy chậm lại.
- Nghe theo em!
Vân Y cười gật đầu rồi quay mặt ra cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, lên tiếng hỏi Thiên Hàn.
- Thiên Hàn! Chúng ta dã ngoại ở đâu?
Hắn nhếch môi cười nhẹ.
- Đến nơi em sẽ biết!