- Tư Nhã! Cô đi đâu vậy? Ồ! Triệu Vân Y! Mày chưa chết à?
Vân Y nhìn cô gái vừa nói. Lại khẽ mỉm cười, là Tô Linh Thực, không ngờ Tô Linh Thực và Âu Tư Nhã lại quen biết nhau. Ôi thật sự bất ngờ!
Cô ta biết Vân Y bị ám sát sao?
Vân Y khẽ nhíu mày nhìn Tô Linh Thực lên tiếng hỏi.
- Chuyện tôi bị ám sát hình như không ai biết ngoài bạn bè tôi! Nhưng... Cô lại biết! Chẳng lẽ có là người ám sát tôi sao?
Tô Linh Thực nghe vậy thì bỗng sượng cả mặt, lấp bấp nói.
- Thì... Thì...
Vân Y khẽ cười khẩy, nói giọng lạnh nhạt.
- Thì sao? Tôi nói trúng tim đen hay sao mà cứ nói chuyện lấp ba lấp bấp vậy Tô tiểu thư?
Thấy Tô Linh Thực đang bị dồn vào đường bí, Âu Tư Nhã liền lên tiếng giúp cô ta.
- Thôi đi Triệu Vân Y! Mày đừng ngậm máu phun người! Con rắn độc như mày thế nào cũng sẽ ăn hết tài sản của tên Bạch Thiên Hàn kia thôi!
Vân Y liếc ánh mắt lạnh lẽo về phía Âu Tư Nhã.
- Âu Tư Nhã! Cô là đang nói bản thân mình à?
Ả Âu Tư Nhã nhìn cô tức giận, giọng chanh chua nói với cô.
- Mày! Mày đừng tưởng mày có Bạch gia chống lưng thì muốn nói gì thì nói!. Ra chương nhanh nhất tại — TRUMtг uyen. o rg —
Vân Y bật cười xong lại nhanh chóng thay đổi, dùng giọng lãnh lẽo nói.
- Dù Bạch gia có chống lưng cho tôi hay không thì tôi muốn nói là nói! Ai cấm được!
- Mày...
- Vân Y! Cháu mua gì lâu thế? Ủa...
Bà Cẩm Hà từ đâu xuất hiện hỏi Vân Y xong lại nhìn Tô Linh Thực và Âu Tư Nhã với ánh mắt bất ngờ. Tô Linh Thực thấy bà liền thay đổi ngay thái độ, vui vẻ nói.
- A! Bác gái! Con nhớ bác quá!
Thấy cô ta đang đến gần định ôm lấy bà thì bà liền lùi lại, nở một nụ cười nhẹ nói.
- Tôi và tiểu thư đây có quen nhau à?
- Bác! Cháu là Linh Thực đây! Bác không nhớ cháu sao?
Bà Cẩm Hà nghe vậy thì bật cười. Làm sao bà có thể nhớ cái người đã làm con trai yêu quý của bà buồn một thời gian dài chứ.
- Không!
Câu trả lời của bà Cẩm Hà khiến nụ cười trên môi ả Tô Linh Thực trở nên cứng ngắt.
- Bác...
Bà Cẩm Hà nhìn Tô Linh Thực, cười nhẹ rồi dùng giọng điệu không mấy vui vẻ nói.
- Tôi nhớ hình như cô đi nước ngoài rồi cơ mà! Bây giờ lại quay về đây... Là để tìm lại con trai tôi sao?
Tô Linh Thực nghe vậy thì gượng cười, chầm chậm nói.
- Dạ thì... Bác cháu thật sự rất yêu anh Hàn! Nên cháu mới...
Bà Cẩm Hà lại bật cười. Nghĩ sau bà có thể chấp nhận một người như cô ả làm người yêu của Thiên Hàn được.
- Yêu nó hay yêu tiền của nó! Dù nó có yêu cô đi chăng nữa nhưng xin lỗi nói thẳng, tôi đây không thích cô! Muốn về làm dâu Bạch gia thì phải thông qua tôi đã!
- Bác! Nhưng cháu thật sự yêu...
Bà Cẩm Hà chẳng ngần ngại gì mà nói thẳng.
- Đó là chuyện của cô! Bây giờ tôi đang có con dâu là Vân Y đây rồi! Phiền cô né con trai tôi ra! Ngộ nhở vì cô mà vợ chồng nó lại cãi nhau thì mệt đấy!
Tô Linh Thực chỉ biết câm nín không biết nói gì. Bởi người này đây là mẹ của Thiên Hàn, đụng đến thì chắc toang mất. Thấy ả Tô Linh Thực không nói thì Âu Tư Nhã liền lên tiếng.
- Ồ! Vân Y! Mày cũng ghê thật! Mới đây mà đã lấy lòng được mẹ của Bạch Thiên Hàn rồi! Thủ đoạn thâm cao nhỉ?
Vân Y chưa kịp lên tiếng nói thì bà Cẩm Hà đã lên tiếng trước.
- Cô là...?
Âu Tư Nhã vênh mặt nói.
- Tôi là Âu Tư Nhã, chị em cùng ba khác mẹ với cô ta!
Bà Cẩm Hà cười lớn một tiếng, dùng ánh mắt chán ghét nhìn Âu Tư Nhã nói.
- À! Không biết có cùng ba thật không nhỉ? Thủ đoạn thâm cao! Ý của cô là gì? Cô là Con gái mà mồm miệng độc nhỉ! Để bà đây nói luôn, Vân Y là được tôi chọn làm con dâu Bạch gia, nó chẳng dùng thủ đoạn là cướp người yêu người khác giống như cô đâu, cô đừng có mà suy bụng ta ra bụng người! À, thật sự cảm ơn cô vì nếu không nhờ cô thì chưa chắc Thiên Hàn nhà tôi sẽ gặp được Vân Y! Mà thói quen nhặt rác của cô cũng hay nhỉ, đồ của người ta bỏ đi lại nhặt về! Haiz! Thôi! Vân Y, ở đây bác thấy khó chịu quá, chúng ta về nhà thôi!
Chẳng đợi Âu Tư Nhã nói thêm gì, bà Cẩm Hà đã cầm tay cô mà dắt đi rời khỏi đó.
_______________________________________
[Tối]
Vân Y vừa mới tắm xong, tay vẫn còn cầm chiếc khăn để lau tóc thì lại đi tìm điện thoại, chẳng thấy cuộc gọi nào từ hắn.
- Chưa đến sao? Hay bận?
Vân Y thở dài nhìn điện thoại, có ý định gọi cho hắn nhưng rồi lại thôi.
- Vân Y! Xuống ăn tối này cháu!
- Dạ!
Nói rồi Vân Y đi xuống nhà và cùng hai ông bà Bạch ăn tối. Sau khi ăn tối xong, Vân Y đi ra phòng khách trò chuyện cùng ông Thừa Lâm và bà Cẩm Hà.
- Vân Y! Cháu và ba cháu vẫn chưa hòa hợp được à?
Vân Y nhìn ông Thừa Lâm, chỉ cười nhẹ, không phải là không nói chuyện được, mà là mỗi lần nói là lại xảy ra mâu thuẫn. Thật sự cô cũng chẳng muốn cãi nhau với ba mình chút nào nhưng mẹ con họ Âu kia thật sự chuốc bùa mê thuốc lú gì cho ba cô rồi.
Vân Y thở dài một cái rồi lên tiếng trả lời.
- Dạ!
- Không sao đâu! Ông ta đối xử không tốt với cháu thì có hai bác đây! Đừng buồn nhé!
- Dạ!
Ông Thừa Lâm quay sang nhìn cô hỏi thêm.
- Vân Y! Thiên Hàn gọi cho cháu chưa?
Vân Y nghe ông ấy hỏi thì thở dài lắc đầu.
- Dạ chưa ạ! Chắc anh ấy chưa đến hoặc bận gì đấy!
Bà Cẩm Hà lại thở dài.
- Haiz! Dạo này Bạch Thiên có nhiều chuyện khiến nó bận bịu! Nói thật chứ bác cứ tưởng cả đời này của nó cưới công việc luôn đấy, may mà cháu xuất hiện!
Vân Y bật cười khi nghe như vậy. Cô cũng nghe nhiều người nói Thiên Hàn là một người cuồng công việc, lúc đầu thì không tin lắm nhưng nghe ba mẹ hắn nói thế thì giờ tin rồi.
- Vân Y! Cháu biết không, lúc Thiên Hàn kể về cháu cho hai bác nghe, nó có vẻ rất vui!
Vân Y khẽ nhíu mày, nhìn bác gái mà hỏi lại.
- Anh ấy kể sao bác?
- Ừm! Nó nói rất nhiều, chắc nó sợ hai bác ngăn cản hai đứa!
Thừa Lâm nhìn Vân Y, giọng nói trầm trầm bảo.
- Vân Y! Bác thấy Thiên Hàn nó thật sự yêu cháu lắm đấy, cháu đừng vì một chút trắc trở mà buông tay nó nhé!
Vân Y mỉm cười gật đầu.
- Bác an tâm! Cháu sẽ không buông tay anh ấy đâu ạ!
Bà Cẩm Hà và ông Thừa Lâm nhìn nhau cười gật đầu.
- Hai bác tin tưởng cháu! Thôi, bây giờ cũng không còn sớm nữa! Cháu lên phòng nghỉ ngơi đi!
- Dạ vâng! Cháu xin phép! Hai bác ngủ ngon ạ!
Vân Y cúi người nói rồi đi lên phòng.