Hạnh Phúc Nhất Là Khi Có Anh

Chương 157




- Vân Y! Bác xin lỗi!

Vân Y khẽ cau mày với câu nói của Thừa Lâm. Tại sao phải xin lỗi cô nhỉ? Chẳng lẽ...

- Sao lại xin lỗi cháu?

Chẳng lẽ bác trai không muốn mình tiếp tục với Thiên Hàn sao? Sao tự nhiên lại xin lỗi nhỉ?

Bà Cẩm Hà thấy Vân Y cứ nhìn xa xăm thì liền chạm vào tay cô lên tiếng hỏi.

- Vân Y! Cháu sao vậy?

Vân Y đơ một lúc thì quay sang nhìn bà Cẩm Hà rồi nói.

- Dạ! Dạ đâu có sao!

Bà đoán được Vân Y đang nghĩ gì, nở nụ cười hiền hậu rồi nhẹ nhàng lên tiếng giải thích ngay.

- Cháu nghĩ gì à? Bác trai xin lỗi cháu là vì chuyện vết thương của cháu!

Vân Y khẽ cau mày nhìn bà Cẩm Hà nói nhỏ.

- Vết thương?

Ông Thừa Lâm nâng cốc trà lên uống một chút rồi bình thản lên tiếng hỏi cô.

- Vân Y! Cháu có biết Bạch Kiêu hay không?

Bạch Kiêu sao? Người mà cô đoán là gây ra vết thương cho cô sao?

Khóe môi Vân Y khẽ cong lên một chút rồi lên tiếng đáp.

- Cháu biết ạ!

Lục Cẩm Hà và Bạch Thừa Lâm bất ngờ nhìn nhau, khẽ cau mày rồi lại nhìn cô đồng thanh nói.

- Cháu biết sao?

Vân Y gật đầu kiên định, hít một hơi rồi lên tiếng.

- Dạ phải! Không lâu trước đây ông ấy có đến tìm cháu!

Thừa Lâm nhíu chặt đôi mày lại.

- À! Ủa mà khoan! Tìm cháu có chuyện gì? Chẳng lẽ muốn cháu rời xa Thiên Hàn!

Vân Y lại gật đầu.

- Dạ phải!

Lục Cẩm Hà có vẻ bất ngờ hơn, vội vàng hỏi thăm.

- Hả? Vân Y! Cháu nói xem ông ta đã nói gì?

Vân Y cười khẽ một cái rồi đáp.

- Dạ đơn giản là chỉ muốn cháu rời khỏi Thiên Hàn thôi ạ!

Bà Cẩm Hà bỗng nhiên nhíu chặt đôi mày lại, giọng không vui nhìn Thừa Lâm nói.

- Thật là! Muốn cháu đi, chuyện gì ông ta cũng dám làm sao?

- Sao thế bác?

Thừa Lâm thở dài, đặt tách trà xuống bàn xong lại nhìn Vân Y với ánh mắt lạnh lẽo, giọng trầm trầm nói.

- Cháu cũng như người nhà nên bác kể luôn! Bạch Kiêu là ông của Thiên Hàn nhưng rất hay áp đặt Thiên Hàn, có vài chuyện xảy ra khiến cả nhà bác và ông ta mâu thuẫn đến giờ! Không ngờ ông ta tìm đến cháu! Bác đoán vết thương của cháu là ông ta đã sai người ám sát cháu nhưng may mạng cháu lớn nên không sao! Thật sự xin lỗi cháu!

Vân Y gật gù hiểu ra nhưng chỉ im lặng nhìn tách trà không biết làm gì hơn. Ông Thừa Lâm thở ra một cái rồi lên tiếng hỏi cô.

- Vân Y! Bác nghĩ ông ta không đơn giản là muốn rời xa cháu? Ông ta còn nói gì nữa?

Hả? Cô không muốn nhắc lại chuyện này, càng nhắc càng làm cô lo thêm thôi.

- Dạ...

Cẩm Hà nhìn Vân Y rồi lại nói.

- Cháu cứ nói đi!

Cô mím nhẹ môi lại rồi lắc đầu.

- Dạ chỉ là muốn vậy thôi ạ! Không còn thêm gì nữa!

Hai ông bà nhìn nhau rồi lại nhìn cô nghi ngờ hỏi lại.

- Thật sao?

- Dạ vâng!

Thừa Lâm nghe vậy thì gật đầu, cười nhẹ một cái rồi lên tiếng.

- Bác cứ tưởng ông ta sẽ đòi mạng cháu chứ! Một người như ông ta, tham vọng cực lớn nên chuyện gì cũng dám làm!

Vân Y nghe vậy thì giật mình, bác trai đoán quả thật như thần. May mà mạng lớn chứ không chừng lần ám sát trước là mất mạng rồi. Vân Y vừa nghĩ vừa thở dài chán nản.

- Cháu sao vậy?

Thấy cô thở dài, bà Cẩm Hà liền hỏi. Vân Y mỉm cười rồi lại lắc đầu.

- À! Không có gì đâu bác!

- Thôi! Cháu lên phòng nghỉ ngơi lát đi! Phòng của Thiên Hàn ở tầng trên, phòng thứ hai gần cầu thang đấy!

- Dạ nhưng...

Bà Cẩm Hà mỉm cười vui vẻ vuốt tóc cô rồi nhẹ nhàng nói.

- Bác đã nói không sao mà! Lên trển nghỉ ngơi đi! Cháu cứ xem như nhà mình nhé! Con dâu tương lai!

Vân Y nghe vậy thì tim giựt thót lên, cười gượng gạo, đỏ mặt đứng dậy nói.

- Vậy... Vậy cháu xin phép ạ!

[...]

Vân Y đi lên phòng với sự chỉ dẫn của bà Lục Cẩm Hà. Vân Y đứng trước phòng của Thiên Hàn, nhẹ nhàng mở cửa đi vào. Bên trong căn phòng có màu chủ đạo là màu trắng, cô quan sát một lượt rồi nhẹ gật đầu. Căn phòng có vẻ rất rộng, giường đủ cho hai người, bàn ghế, sofa, tủ quần áo... và có cả bàn trang điểm. Vân Y bước lại bàn trang điểm, có một tấm giống note ở đó, cô liền đem lên xem.

"Bảo bối! Đến rồi phải không? Anh sợ em ở nhà một mình sẽ buồn nên đã nói ba mẹ rước em sang! Ở nhà ba mẹ anh đến khi anh về nhé! Yêu em!"

Gốc dưới cùng của tấm giấy note nhỏ còn có để tên Thiên Hàn. Cô đọc xong thì bật cười lắc đầu đi lại mở tủ quần áo ra xem, có đủ đồ cho cô và có cả đồ của hắn, đang gật gù với sự chuẩn bị này thì tiếng gõ cửa vang lên, một giọng bên ngoài vọng vào.

- Vân Y! Bác vào một lát được không?

Cô nhìn về phía cửa, nhẹ đưa tay đóng cửa tủ lại rồi chạy ra mở cửa phòng.

- Dạ bác tìm cháu sao?

Bà Cẩm Hà nhìn Vân Y cười nhẹ rồi nói.

- Xin lỗi cháu nhé! Bác nói chuyện với cháu một chút nhé!

- Dạ!

Xong cả hai lại sofa ngồi, Vân Y im lặng chờ Lục Cẩm Hà lên tiếng, chỉ tầm năm giây sau thì bà cũng nói.

- Mấy vật trong phòng là Thiên Hàn đã nhờ bác chuẩn bị cho cháu đấy! Cả quần áo nữa! Nó ân cần lắm, dặn dò bác đủ thứ!

Vân Y mỉm cười hạnh phúc, gật đầu.

- Dạ! Thật sự cảm ơn bác và Thiên Hàn nhiều lắm!

Bà Cẩm Hà mỉm cười, nhìn xung quanh căn phòng rồi lại nhìn Vân Y nói.

- Từ trước đến giờ bác chưa thấy nó ân cần vậy với ai bao giờ! Nhất là một nữ nhân nữa chứ! Nó như vậy với cháu thật sự bác rất bất ngờ! Thiên Hàn nhà bác thật sự rất yêu cháu đó Vân Y à!

Cô chẳng biết nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu ngồi nghe bà Cẩm Hà nói. Đột nhiên bà im lặng một lúc rồi lên tiếng hỏi.

- Vân Y! Cháu có yêu Thiên Hàn nhà bác không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.