Hạnh Phúc Nhất Là Khi Có Anh

Chương 154




Vân Y sau khi giúp Tư Vũ xong thì cũng lên taxi về lại Bạch gia. Thấy Lục Hạ vui vẻ lại là ổn rồi. Vừa về nhà thì cô lên phòng tắm rửa thay quần áo ngay. Tầm mười lăm phút sau cô từ nhà tắm đi ra, đang ngồi sấy tóc thì Thiên Hàn bước từ bên ngoài vào. Vân Y quay mắt nhìn Thiên Hàn mỉm cười hỏi.

- Ủa? Về rồi hả?

Thiên Hàn đi đến ngồi lên giường, tay xoa hai bên thái dương rồi nói.

- Xong rồi!

Vân Y gật đầu.

- Chắc giờ Lục Hạ đang hạnh phúc lắm rồi!

- Em đoán xem!

- Thôi không đoán! Giờ mệt quá! Đi ngủ đây! Chân tay mỏi hết rồi!

Không nói gì nhiều, Vân Y thở dài một cái rồi nằm phịch xuống giường. Cô mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Đôi chân cô bây giờ như đang gào thét thảm thiết. Đi cả ngày thế kia mà, hôm qua rồi hôm nay nữa. Ôi mệt rã rời!

Thiên Hàn cau mày nhìn Vân Y, nhẹ giọng hỏi.

- Sao thế? Em bệnh à?

Vân Y hướng ánh mắt nhìn Thiên Hàn với vẻ mặt đau khổ nói.

- Không có! Lục Hạ nó giận Tư Vũ vì tường quên sinh nhật của nó nên qua rủ em đi mua sắm! Đi hai bữa nay em muốn rã đôi chân này!

Sắc mặt của Thiên Hàn bắt đầu thay đổi, cau mày nghiến răng ken két:

- Giận cá chém thớt à? Để anh đến đó xử tội Tư Vũ giúp em!

Vừa nói Thiên Hàn vừa đứng dậy, Vân Y cau mày ngồi dậy kéo tay Thiên Hàn lại, lười biếng nói.

- Người ta đang hạnh phúc mà thiệt tình! Thôi em đi ngủ đây!

Thiên Hàn im lặng nhìn Vân Y đang nhắm tịt mắt, lâu lâu lại nhíu nhẹ mày một cái rồi hắn lại thở dài, đứng dậy đi lại tủ lấy ra một lọ thuốc nhỏ rồi đến gần thoa lên chân cho cô. Vân Y cảm nhận được một chút nong nóng của thuốc nên mở mắt ra nhìn Thiên Hàn, rồi ngồi dậy. Thiên Hàn cau mày nhìn cô một cái rồi lại xoa xoa chân cô, nhẹ giọng nói.

- Yên đi! Anh xoa cho một lúc!

Vân Y cảm thấy vô cùng ấm lòng, mỉm cười nói.

- Cảm ơn anh!

Thiên Hàn nhếch môi cười khẩy một cái rồi dùng giọng nói ma mị bảo.

- Không phải không công đâu! Mai trả nợ anh đấy!

Vân Y cau mày nhìn Thiên Hàn, nghiêng đầu hỏi.

- Ủa? Trả thế nào?

Thiên Hàn cười nhẹ một cái rồi lại nói.

- Để anh nghĩ đã!

- A sao cũng được!

Thiên Hàn mỉm cười nhẹ rồi lại tiếp tục xoa bóp đôi chân của cô. Một lúc sau thì Vân Y ngủ mất, Thiên Hàn thì đi qua thư phòng xử lí chút việc. Tầm nửa tiếng sau thì quay về phòng ngủ, hôn nhẹ lên vầng trán xinh của cô thì thầm chút cô ngủ ngon rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

____________________________________________

Sáng hôm sau, Vân Y thức dậy thì cảm thấy phần eo có chút nằng nặng, ngó sang thì thấy Thiên Hàn đang nằm ngủ ngon, tay vẫn ôm chặt lấy eo cô. Vân Y khẽ cau mày định ngồi dậy thì Thiên Hàn kéo lại, giọng thì thầm.

- Còn sớm! Ngủ tí nữa đi!

Vân Y nhăn mặt nhìn Thiên Hàn bảo.

- Phải đến Bạch Thiên nữa! Dậy đi!

Hắn thở dài một cái, giọng trầm trầm nói.

- Hai hôm nay anh chuẩn bị sinh nhật cho Lục Hạ giúp Tư Vũ! Bây giờ còn mệt lắm! Nằm xuống cho anh ôm ngủ tí!

- Cực lắm hả?

Thiên Hàn mắt nhắm nghiền nhưng vẫn trả lời cô.

- Ừm! Mất rất nhiều thời gian!

- Vậy anh ngủ đi! Em đến Bạch Thiên trước!

Một lần nữa Thiên Hàn kéo cô lại không để cô thoát ra.

- Không! Anh muốn ôm em ngủ!

Vân Y ầm ừ một lúc thì bật dậy "bay" ngay xuống giường và không quên ném cái gối ôm cho hắn, cười rồi bảo.

- Anh ngủ đi nhé! Ngủ ngon!

Nói rồi cô vội vội vàng vàng chạy đến tủ đồ lấy quần áo rồi vào nhà tắm ngay. Thiên Hàn bên ngoài thì lắc đầu nhìn vào cánh cửa nhà tắm rồi cũng ngồi dậy luôn.

Khi Vân Y đi ra thì thấy Thiên Hàn đã dậy luôn rồi, cô khẽ cau mày hỏi lại.

- Anh không ngủ nữa à?

Thiên Hàn phớt lờ không trả lời cô, đi đến tủ đồ lấy quần áo của mình rồi đi vào nhà tắm, đóng cửa rất mạnh. Vân Y giật mình nhìn về phía cửa, cau mày.

- Ủa? Mình làm gì sai hả ta?

Sau khi vệ sinh cá nhân xong thì cả hai xuống nhà ăn sáng rồi cùng đến Bạch Thiên. Thiên Hàn vẫn im lặng không nói tiếng gì khiến Vân Y khó chịu nói.

- Em làm gì sai hả?

Thiên Hàn vẫn giữ thái độ lạnh nhạt với cô.

- Không!

Cô khẽ cau mày. Ủa vậy sao ta? Tự nhiên cái thay đổi 180°.

- Ủa vậy sao thái độ anh lạ thế?

Hắn vẫn bình thản nói.

- Bình thường!

Thái độ của Thiên Hàn làm Vân Y khó chịu hơn, mày đẹp của Vân Y nhíu chặt lại miệng không vui nói.

- Rõ là lạ mà!

Thiên Hàn hít một hơi sâu, tấp xe vào lề đường rồi quay sang cô hỏi.

- Triệu Vân Y! Công việc của em quan trọng hơn anh?

Vân Y khẽ cau mày. Sao tự nhiên hắn lại hỏi như thế? Làm gì có chuyện đấy chứ?

- Không... Không có! Tại em đã không đi làm hai ngày rồi đấy! Sợ mọi người lại bàn ra tán vào nên...

Mày đẹp của hắn khẽ nhướng lên nhìn cô.

- Họ trả lương cho em à? Lương của em là do anh trả! Sợ cái gì?

Vân Y trề môi, dùng giọng điệu không mấy vui vẻ đáp.

- Em làm cũng lâu rồi mà có thấy đồng lương nào đâu?

Khóe môi Thiên Hàn khẽ nhếch lên cười nhẹ rồi bảo.

- Anh có định trả lương cho em sao?

Vân Y cau mày.

- Cái gì chứ?

- Làm phu nhân của anh! Tiền của anh cũng sẽ là tiền của em!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.