Hạnh Phúc Hay Vết Thương

Chương 23: Lời tạm biệt




Cách đây 6 năm về trước, tôi đã phải chia tay bạn bè trong sự tiếc nuối, bây giờ lịch sử lại 1 lần nữa lặp lại. Vốn dĩ cuộc sống của tôi đã không hề ổn từ giây phút ban đầu, sau khoảng 2 tuần kể từ lúc tôi chia tay anh ấy tôi đã nhận được một tin nhắn từ mẹ của mình. Mẹ nói với tôi rằng là tôi phải về ở cùng mẹ, vì trong thời gian tôi sống cùng ba tình hình học tập của tôi giảm đi đáng kể. Lối sinh hoạt của tôi cũng thay đổi đi rất nhiều. Mẹ tôi biết nếu để tôi ở lại đây để học hết cấp 2 nhất định tôi sẽ dần hư hỏng.

Mẹ tôi cũng đã nói chuyện với ba và chị gái tôi, chị tôi có hỏi:

"Quan trọng là em có muốn chuyển trường không?" Lúc nghe chị ấy hỏi vậy, tôi nửa muốn nửa lại không. Tôi muốn là trước đây tôi còn có anh ấy, bây giờ anh ấy bỏ rơi tôi rồi, tôi ở lại nơi đây cũng đâu được gì. Tôi không muốn là vì tôi có rất nhiều bạn bè thân thiết, họ để lại cho tôi muôn ngàn kí ức ở đây, nếu bắt tôi phải rời xa họ thì thật là làm khó tôi rồi. Nhưng tôi biết dù tôi có nói rằng tôi muốn hay không muốn thì vạn sự trên đời này đều là do mẹ tôi quyết định. Nếu tôi dám không nghe theo, mẹ sẽ cho là tôi đang cãi lại lời của mẹ.

Vậy nên tôi chỉ đành chấp nhận chuyển đi một lần nữa, có lần chị tôi từng nói với tôi:

"Hai chị em mình cứ như trái banh tròn nhỉ, còn ba mẹ thì cứ hết lần này đến lần khác di chuyển bọn mình đi đủ nơi. Chẳng khác chút nào." Nghe chị nói thế tôi cũng mỉm cười cho qua. Cuộc sống là của riêng chúng tôi nhưng quyền quyết định lại do ba mẹ mà ra.

Tôi đọc xong tin nhắn của mẹ mà suy nghĩ rất nhiều, nhưng tôi chỉ trả lời lại mẹ một câu duy nhất:

"Con sao cũng được." Tôi nói thế thôi chứ thật ra tôi đang thất vọng tràn trề lắm.

Tôi vội báo tin gấp cho một người bạn thân khác giới của tôi, vì tôi không dám tâm sự với ai hết, chỉ có cậu ấy là thấu hiểu cho tôi ngay lúc này.

"Đại ơi, chị sắp chuyển đi rồi."

"Đi đâu?"

"Về lại nhà cũ của chị, chị cũng chuyển trường luôn."

"Sao đang yên đang lành lại muốn chuyển trường? Rồi chị định khi nào chuyển?"

"Gia đình chị muốn chứ chị không muốn chút nào luôn ấy. Mẹ chị bảo mẹ làm hồ sơ giấy tờ các thứ rồi, chắc mai hay mốt chị sẽ đi."

"Đi bất ngờ vậy hả? Vậy chiều chị có lên lớp học không?"

"Có chứ, bên trường người ta bảo khi nào có thông báo thì chị mới bắt đầu vô học, còn giờ vẫn chưa thấy gì hết."

"Gì mà buồn vậy trời, chị chuyển đi rồi em cũng chẳng muốn đi học nữa." Cả hai nói đến đây thì tôi bỗng khựng lại, tôi thắc mắc việc tôi chuyển đi cũng không ảnh hưởng bao nhiêu đến việc học hành của cậu ấy, sao cậu ấy lại nói như thế?

"Sao lại không đi học?"

"Thì chị đi rồi, lớp mình mấy người thân thiết với em cũng nghỉ, em học làm gì. Với em cũng muốn bỏ học lâu lắm rồi. Gia đình em cũng như chị thôi."

"Nhưng em vẫn ở gần ba mẹ, đừng có mà vì lí do này mà bỏ học. Không học khổ lắm!" Cậu ấy là một trong những học sinh cũng thuộc dạng khá giỏi trong lớp tôi, những năm vừa rồi cậu ấy còn được danh hiệu học sinh giỏi nhờ môn Ngữ Văn, nếu cậu ấy không học nữa thì tương lai sẽ đi về đâu.

"Nói chung là chị vẫn chưa đi ngay bây giờ đâu, vẫn học được vài hôm nữa đấy."

"Vậy thì ráng còn khoảng thời gian ngắn ngủi, chơi cho thật vui đi rồi sau này không còn hối hận."

"Nghe ghê thế." Cuộc trò chuyện của chúng tôi cũng tạm dừng tại đây, điều tôi lo lắng bây giờ là cô bạn thân Yến Nhi của tôi, cậu ấy sẽ là người buồn hơn bất kì ai khi nghe tin tôi chuyển đi. Tôi sợ cậu ấy sẽ buồn nên tôi không muốn nói ra, nhưng che giấu cũng không phải là cách tốt.

Tôi cũng nhắn tin với cô chủ nhiệm để hỏi về việc chuyển trường:

"Cô ơi, cho em hỏi nếu em chuyển trường trong thời gian gần thi giữa học kì có vấn đề gì không ạ?"

"Không đâu em, vẫn còn rất lâu mình mới thi mà, quan trọng trường em sẽ chuyển có chấp nhận hay không thôi. Mà em chuyển đi đâu? Sao gần hết cấp 2 rồi mà vẫn chuyển đi thế?"

"Em chuyển về nhà ngoại sống cô ạ, cũng khá xa ở đây á cô."

"Khi nào thì em đi?"

"Dạ hiện tại em vẫn chưa nắm bắt được thông tin, nhưng có thể là trưa mai hoặc mốt ạ, có khi là hết hôm nay."

"Vậy chiều nay em vẫn đến trường như bình thường hay em nghỉ?"

"Hôm nay em vẫn đến trường ạ."

"Vậy chiều nay cô sẽ dành một ít thời gian trong tiết sinh hoạt để em nói chuyện và chào tạm biệt các bạn nhé."

"Dạ vâng." Thế là buổi học chiều hôm nay của tôi đã biến thành buổi học cuối cùng, tiếc thật nhỉ. Chỉ mới gắn bó cùng các cậu ấy 3 năm cấp 2, vậy mà bây giờ tôi đã không nỡ rời xa. Buổi chiều tôi đã đến trường với cơ thể đầy mệt mỏi, hiện tại vẫn chưa ai biết về việc tôi chuyển đi.

Học xong 4 tiết và bây giờ là tiết sinh hoạt lớp, hôm nay tôi không thấy cô gọi các ban cán sự lên báo cáo về nề nếp và tình hình học tập nữa, mà cô bắt đầu với câu nói:

"Hình như năm nay lớp mình có vẻ ghét cô nhỉ?" Cả lớp tôi nghe thế liền nhao nhao lên.

"Mấy em thấy có đúng không? Tự nhiên năm nay cô làm chủ nhiệm xong các em nghỉ dần dần hết. Mấy hôm trước là 5 đến 6 bạn nghỉ học đi làm, chuyển về quê, bây giờ thì đến bạn lớp trưởng."

"Ủa lớp trưởng sao chuyển đi ạ?"

"Vì bạn ấy có một vài lí do cá nhân, không tiện nói ra ở đây cho lắm. Nhưng hôm nay là buổi học cuối cùng của bạn rồi. Vậy nên hôm nay cô mới dành tiết sinh hoạt này để các bạn tự nói chuyện, tâm sự với nhau."

"Ủa mà bạn ấy đang làm lớp trưởng, nếu bạn ấy đi rồi thì ai thay thế ạ?"

"Các em muốn chọn hay để bạn lớp trưởng chọn?"

"Bọn em nghĩ là nên để cậu ấy chọn ạ, vậy sẽ công bằng hơn."

"Lớp trưởng, em thấy thế nào?"

Tôi vội đứng dậy trả lời: "Làm lớp trưởng cũng được một thời gian thì theo em thấy có hai bạn là hợp với vị trí này ạ. Đó là Phương Linh và Trâm Anh."

"Em nghiêng về ai hơn?"

"Nếu là em thì em vẫn nghiêng về Phương Linh hơn, vì bạn ấy là chi đội trưởng, khả năng học của bạn ấy rất tốt lại có nề nếp nữa. Hầu như là bạn hoàn hảo về mọi mặt ạ."

"Dạ cảm ơn cô và bạn lớp trưởng đã tin tưởng em ạ, nhưng thôi cô ơi, em không làm đâu. Làm lớp trưởng áp lực nhiều thứ lắm." Giọng nói của cậu ấy từ dãy bàn bên ngoài vang lên.

"Ơ, phải làm thử thì mới biết được chứ em. Nhưng nếu Phương Linh từ chối thì Trâm Anh thấy sao?"

"Em sao cũng được hết á cô, nhưng em đang là lớp phó học tập mà ạ."

"Vậy lớp trưởng em còn thấy bạn nào hợp hơn không?"

"Em chỉ muốn hai bạn này thôi ạ, nhưng hai bạn đều có chức vị trong lớp rồi, hay cô để các bạn trong lớp tự bình chọn đi ạ. Chứ em chọn thì khá khó cho em."

"Cô thấy trong lớp có bạn Nam Hưng học giỏi đấy, mấy em thấy sao nào? Nếu cũng đồng ý với cô thì cứ giơ tay lên nhé." Khi cô vừa dứt lời thì tôi thấy rất nhiều cánh tay đã giơ lên, tôi cũng thấy mừng vì đã tìm được một người thay thế, cậu ấy cũng được gần như học sinh cả lớp ủng hộ giống như tôi trước đây. Nhưng tôi cũng không vui, vì tôi chỉ muốn giữ mãi vị trí này cho mình, không vì tôi ích kỷ mà chỉ vì tôi đã đóng góp quá nhiều thứ cho mọi người. Công sức của tôi sẽ bị mọi người lãng quên, tôi cũng không còn là lớp trưởng như ngày nào nữa.

Tôi cũng khá lo ngại về việc để cậu bạn ấy làm lớp trưởng, vì ngoài học giỏi ra thì nề nếp lẫn tác phong của cậu ấy đều có phần không tốt. Cậu ấy cũng là con trai, nên trong lớp tôi có thể thấy cậu ấy quậy phá rất nhiều. Nhưng tôi cũng theo ý kiến của cô, phải làm thử thì mới biết nó ra sao được. Tôi đã phải suy nghĩ rất lâu mới đủ can đảm để đưa tay lên, tôi mong rằng với sự ủng hộ của tất cả các thành viên, cậu ấy sẽ làm thật tốt vị trí lớp trưởng này. Tôi lại sắp không cầm được nước mắt.

"Cô thấy thời gian qua bạn lớp trưởng đã làm thật sự rất tốt, lớp mình được như bây giờ một phần là do công sức của bạn ấy đã đóng góp."

"Không biết lớp trưởng còn điều gì muốn nói với lớp không?"

"Em chỉ mong các bạn trong lớp khi không có em vẫn giữ tốt những nề nếp như vậy, em nghĩ bạn Nam Hưng cũng sẽ làm tốt giống như em đã từng làm. Mong các bạn sẽ dần nghe lời thầy cô hơn, không quậy phá chơi bời mà tập trung học."

Tôi vừa nói xong thì nước mắt đã rơi dài hai khóe mắt, cảm xúc của tôi bây giờ không gì có thể diễn tả được. Vậy là đã kết thúc bao nhiêu năm bên cạnh các cậu ấy, tôi thật sự không muốn rời đi, chỉ muốn thời gian ngưng động lại để tôi có thể ở bên các bạn lâu thật lâu.

Kết thúc buổi học, những người bạn thân của tôi đã ngỏ lời muốn chụp những tấm hình cuối cùng để làm kỉ niệm. Chúng tôi đã ở lại lớp và nói chuyện với nhau rất lâu, khi đó tôi vẫn cố gắng mỉm cười thật tươi để các cậu ấy không buồn theo. Cậu bạn thân cũng mua cho tôi một cốc trà sữa để coi như thay lời tạm biệt.

Hôm nay tôi không còn đi về cùng cô bạn thân của mình nữa, tôi chỉ lặng lẽ bước đi trước cậu ấy, bây giờ đến cả đối mặt với cậu ấy tôi còn không dám thì tôi có thể làm gì bây giờ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.