Hàng Xóm Lưu Manh

Chương 5: Linh ngu




Cơn buồn ngủ của tôi lập tức tan biến hết. Cảm giác xấu hổ tràn về, hai má tôi nóng bừng, xấu hổ đến mức lắp bắp không nói rõ lời:

"Đi...đi ra...đi ra ngoài đi!"

Nhưng câu nói của tôi đạt hiệu quả bằng không với hắn. Hắn không chịu đi, đã thế còn liên tục sờ má tôi, sờ khắp mặt, chân tay tôi.

"Cậu có ổn không, để tôi đưa cậu đi bệnh viện, cứ để thế này nguy hiểm lắm."

Tôi liền hiểu ra thái độ của hắn là như thế nào. Hắn không biết đây là một điều rất đỗi bình thường mà con gái hàng tháng đều phải trải qua. Người như hắn cũng thật ngu ngốc, tài giỏi mấy mà kiến thức đơn giản này cũng mù tịt? Vốn đang xấu hổ vô cùng vì sợ hắn sẽ trêu đùa, bỡn cợt tôi như thường lệ, tôi nhớ là còn vài ngày nữa mới đến kì, nhưng đợt này lạ thường lại đến sớm, cứ nghĩ là mình lại gặp đen đủi, nào ngờ lại nắm bắt được điểm yếu của hắn. Tôi phải tận dụng cơ hội này để trả thù hắn.

Tôi nhăn mặt, cố làm mình ở trong trạng thái tệ nhất nói với hắn:

"Mau đi ra đi, tôi muốn một mình."

Đúng lúc này trời thương tình giúp đỡ tôi, thứ chất lỏng màu đỏ sẫm chảy ra nhiều hơn, loang rộng ra khoảnh grap giường màu xanh dương thật chói lóa. Hắn càng ngày càng hoảng hốt, tay chân cũng luống cuống.

"Ra nhiều máu quá, phải đi bệnh viện, nếu không cậu sẽ chết vì mất máu mất!"

Tôi cố nín cười, chưa kịp phản ứng thì hắn đã vòng tay qua chân và sau lưng tôi, nâng người tôi lên. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi nhìn thấy trán hắn rỉ một tầng mồ hôi mỏng, mùi nước xả quần áo yêu thích của tôi từ áo hắn tỏa ra thơm thật. Chết thật, tôi lại lạc chủ đề rồi. Tôi phản kháng lại:

"Bỏ tôi xuống, ở nhà, không đi đâu hết."

"Không được, phải đi bệnh viện."

Hắn vẫn giữ nguyên lập trường của mình, tôi đành dùng khổ nhục kế để cầu xin hắn, hơi thở tôi nặng nhọc, đưa tay ôm chặt lấy bụng của mình, chân thành nói với hắn:

"Xin cậu đấy, ở nhà, không muốn đi đâu cả."

Nỗ lực của tôi được đền đáp, hắn chần chừ và hỏi đi hỏi lại một lúc lâu sau đó mới đồng ý thả tôi xuống.

"Tôi phải xem vết thương của cậu thế nào đã, nếu nghiêm trọng thì không thể ở nhà."

Vốn tưởng tôi đã thuyết phục hắn thành công, nào ngờ tình huống này lại chuyển biết quá bất lợi cho tôi. Hắn đưa tay ý muốn vạch chiếc váy của tôi lên xem, tôi hoảng hốt theo bản năng lấy tay giữ lấy váy, hét lên:

"Không được!"

"Nếu vết thương nghiêm trọng, cậu chết thì tôi lấy ai?"

Hai má tôi ửng đỏ lên vì ngượng, vẫn còn trên tôi được sao? Sức một đứa con gái làm sao có thể chống lại được một thằng con trai cao to lực lưỡng, thường xuyên chơi thể thao được chứ. Tôi bất lực nhìn chiếc váy bị lật lên quá đùi, nước mắt chỉ cần một tác động nhỏ là có thể rơi ra, ức, tôi thật muốn tát vỡ mặt hắn. Hắn là tên vô sỉ, hắn không hề kiêng dè gì nhìn vào chỗ giữa hai chân tôi, một mảng quần lót đã bị máu làm cho đỏ thẫm. Không thể chịu được, tôi dùng tất cả sức lực mới tích lũy được sau một giấc ngủ dài đẩy hắn ra, chạy vào phòng tắm đóng cửa lại một cách mạnh bạo.

Hắn không tha cho tôi, gõ gõ cửa phòng tắm:

"Cậu ổn không?"

"Cút ra, tôi muốn một mình."

Đáp lại tôi là sự im lặng. Không mang đồ để vào thay thì có ích gì, đành phải ngồi mãi trong này, bố mẹ tôi giờ này có lẽ đã đi làm, tôi không thể nhờ ai giúp được, tên biến thái kia thì càng không. Tôi sẽ quyết ở lại nếu hắn không chịu dời đi.

Vài phút sau, tôi lại nghe thấy giọng hắn:

"Này, sau lâu thế?"

"Liên quan gì đến cậu."

Con gái đến kì chẳng khác gì khỉ ăn phải mắm tôm, lúc nào cũng cau khó, khó chịu, cục súc.

"Mở cửa ra tôi đưa đồ cho này."

"Đồ?"

Tôi nghi hoặc.

"Tôi vừa ra hiệu thuốc mua thuốc cho cậu."

Dù nghi ngờ, nhưng tôi vẫn hé cửa ra, hắn đưa cho tôi một bọc đồ. Là một chiếc váy màu hồng, chiếc quần lót hình mặt lợn mà mẹ tôi mua tặng tôi trong dịp sinh nhật, tôi nhớ là đã giấu kĩ xuống đáy tủ rồi mà, thật xấu hổ quá, biết đối diện thế nào với tên kia đây, chắc chắn hắn sẽ không chịu tha cho tôi đâu. Bọc đồ đó còn có một bịch băng vệ sinh. Vì tình huống cấp bách nên tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, dù sao cũng chỉ có mỗi chút đồ này, không thể đòi hỏi thêm, đành lấy đồ hắn đưa mà dùng.

Tôi len lén hé cửa, hắn không có ở trong phòng? Thở phào nhẹ nhõm, tôi thong thả bước ra ngoài. Nào ngờ hắn lại từ đâu chui ra, kéo tôi ngồi xuống giường, nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên:

"Sao rồi, có đau hay gì không? Nếu cậu không chịu được thì phải bảo tôi, tôi đưa cậu đi viện."

Thì ra hắn vẫn nghĩ là tôi đang bị một loại bệnh nào đó rất nặng. Tôi cười thầm, hắn không xong với tôi rồi. Tôi nhăn mặt, ôm bụng:

"Tôi đau lắm."

Hắn hốt hoảng lắm, luống cuống nhìn tôi:

"Sao thế? Đau chỗ nào?"

"Bụng...bụng đau."

"Phải làm sao để hết đau?"

Tôi thầm nhếch miệng, cá đã vào lưới, đến lúc rồi.

"Nếu cậu đồng ý ngủ dưới đất, không trêu đùa tôi thì có lẽ bụng tôi sẽ hết đau."

Nhìn mặt hắn lúc này thật khiến tôi buồn cười. Hắn do dự, chưa biết nên làm thế nào, tôi tiếp tục rên rỉ kêu đau kích thích sự quyết tâm của hắn. Hắn nghi hoặc hỏi tôi:

"Thật sao?"

Tôi gật đầu chắc nịch. Sau đó thấy trán thì thấy trán đau điếng, hắn tự nhiên búng trán tôi. Tai tôi bị hắn thì thầm vào, cái giọng hết sức khó hiểu:

"Cậu diễn kém lắm."

Thấy mặt tôi ngơ ngơ, hắn tiếp tục bổ sung:

"Cậu nghĩ tôi ngu mà tin cậu sao? Thấy cậu diễn hay quá nên tôi diễn cùng thôi, ban đầu chỉ định trêu cậu một chút, nào ngờ cậu ngu ngốc tin sái cổ, nghĩ bản thân thông minh mà đi lừa tôi. Cậu nghĩ cậu đến kì mà tôi lại không biết sao?"

Não tôi thật sự chưa load kịp. Tôi cố gắng tiêu hóa từng câu chữ một của hắn.

"Linh ngu lắm Linh ạ, đã dơ rồi lại còn ngu, haizzz!!!"

___còn___


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.