Hàng Xóm Lưu Manh

Chương 36




Tôi ổn mà, tôi không sao, tôi có thể nhịn. Câu nói của hắn lọt vào tai khiến tôi rùng mình, da gà nổi hết cả lên. Từ bao giờ hắn trở nên sến sẩm như vậy? Cái danh xưng "bé yêu" tôi không dám nhận đâu, nhường cho người khác đấy.

Tôi giậm chân hồng hộc chạy về nhà. Xuống đến phòng khách nhà hắn, chưa cần biết bố mẹ hắn ở đâu, tôi chào một câu rồi dùng tốc độ nhanh nhất để rời đi.

"Cháu chào cô chú cháu về."

"Không ở lại ngủ với Toàn à cháu?"

Dù đã chạy rất nhanh nhưng lời của cô vẫn lọt vào tai tôi được.

Đi giúp bạn thôi mà còn mệt hơn cả đi đánh giặc, thót hết cả tim.

Sáng hôm sau tôi vui vẻ tung tăng đến trường, trong ngăn bàn đã thấy một chiếc bánh bông lan phủ kem ngon lành cùng một hộp sữa, khỏi đoán thì tôi cũng thừa biết người mua là anh Nam rồi. Chưa kịp cho vào miệng thì tôi đã thấy Hạ Mi khóc nức nở, gào thét tên tôi:

"Linh ơi!!! Huhu!!!"

Tôi đặt lại miếng bánh vào hộp, quay ra hỏi nó:

"Sao thế? Hắn chấp nhận rồi sao còn khóc?"

Bạn thân đã lâu, chưa cần nó nói lí do thì tôi đã biết tại sao rồi, khiến nó rơi lệ, phá tan hình tượng thục nữ thì chỉ có Trần Mạnh Toàn mới làm được thôi.

Hạ Mi ôm lấy tôi, lắc mạnh:

"Anh Toàn block tao rồi, huhu tại sao chứ? Mày mau về bảo anh gỡ block đi hức... không tao chết cho mày xem!!!"

Tôi cũng có biết gì đâu, thấy bạn đau buồn, khóc lóc thảm thiết, nước mắt chảy đầy mặt, tôi thấy đau lòng thay, tôi không hiểu cảm giác bị người mình thích phản bội là sao, nhưng tôi có thể cảm nhận được Hạ Mi đang rất buồn.

"Ừm nín đi, tao về sẽ bảo hắn. Hắn bị thần kinh rồi mới đi block mày, thôi đừng khóc nữa, sắp vào lớp rồi."

Nó vẫn còn mếu máo, tiếng nấc cục vang đều đều gật đầu nghe lời tôi. Nhiều lúc cảm thấy bạn thân của mình rất giống con chó nhỏ yếu đuối, suốt ngày quấn quít với mình. Có lũ bạn này khiến cuộc đời tôi đỡ nhàm chán hơn.

Đắn đo trở về nhà, phải nói năng với hắn thế nào bây giờ, hay là nhắn tin trên facebook. Tôi ghét phải chạm mặt với hắn lắm.

Đã hứa với Hoạ Mi rồi. Tôi lăn lộn trên giường, đắn đo mãi không dám nhắn tin cho hắn. Nay vào Facebook mới biết hắn gửi lời mời kết bạn cho tôi đã lâu rồi, tôi vẫn chưa chấp nhận. Đầu óc tôi quay mòng mòng trong đống suy nghĩ thì thấy tiếng âm báo tin nhắn từ Mesenger, là anh Nam nhắn.

"Em ăn cơm chưa?"

Tôi quên luôn mục đích dùng facebook của mình, lập tức trả lời anh:

"Em ăn rồi ạ. Anh ăn chưa?"

"Anh chưa."

"Sao vậy? Nhà anh ăn muộn vậy à?"

Tôi lo lắng hỏi anh, bây giờ đã là 20 giờ 30 phút rồi vậy mà anh còn chưa ăn sao?

Thấy nhanh trả lời lại:

"Không, anh hết cơm rồi, em còn cơm không cho anh xin một bát."

Thì ra là vậy, tôi thành thật trả lời:

"Anh đến nhà em đi ạ, cơm vẫn còn nhiều lắm."

Cũng may nhà không nuôi chó, cơm thừa chỉ để đổ đi, có anh ăn hộ thì tốt, đỡ phí.

"Haha anh đùa thôi, em ngốc thật, anh ăn rồi."

"À..."

Ừ tôi ngu thật, bị trêu rõ rành rành như thế mà không phát hiện ra. Nói chuyện với anh đến tận mười rưỡi đêm thì anh nhắc tôi đi ngủ. Lúc này tôi mới nhớ ra tôi quên chưa nhắn tin bảo hắn. Cũng muộn rồi chẳng biết hắn còn thức không, thôi cứ liều mạng vậy.

Chắc chắn rằng các cửa đã khoá cẩn thận, tôi nhắn tin cho hắn:

"Gỡ block Hạ Mi đi, cậu không nghe hôm qua tôi bảo gì à?"

Ngồi đợi 5 phút chưa thấy hắn trả lời, tôi nghĩ hắn đã ngủ rồi nên tắt điện thoại đi ngủ. Tôi rất biết nghe lời, anh Nam bảo ngủ sớm là ngủ sớm ngay.

Buổi sáng đến lớp tôi lo lắng không yên, không biết sáng nay hắn có nhận được tin nhắn của tôi chưa nữa, không biết hắn đã bỏ chặn Hạ Mi chưa, hắn dám để bạn tôi đau khổ xem, tôi sẽ giết hắn.

Hạ Mi đến lớp với hai mắt thâm quầng, sưng húp. Vừa thấy tôi nó đã lao vào lắc người tôi, giọng nói đầy thất vọng:

"Tao thức cả đêm đợi nhưng anh Toàn vẫn không gỡ block, mày chưa bảo anh ấy à?"

Tôi khó xử nhìn nó, chuyện này một lỗi một phần cũng là do tôi, nếu tôi không mê trai, nhắn sớm cho hắn một câu thì chắc Hạ Mi đã không phải đợi thâu đêm như vậy. Tôi gãi đầu, đầy áy náy:

"Tao xin lỗi, hôm qua hơn 10 giờ mới nhắn."

Vai tôi bị Hạ Mi đấm một cái đau điếng, nó mắng tôi:

"Mày như hâm ý, chẳng làm được việc gì ra hồn."

Sức nó sức trâu bò sao mà đánh đau thế. Tôi nhăn mặt, nhận lỗi về mình:

"Tao xin lỗi..."

Nó không nói gì, phụng phịu quay lưng bỏ đi. Haizzz, cuồng quá hoá rồ, tôi cảm thấy tình trạng của nó càng ngày càng nghiêm trọng rồi.

Thôi cứ để cho nó yên tĩnh vậy. Mày có biết vì mày nên tao dùng hết sức để tránh mặt Toàn không hả? Tôi sẽ tìm cách để hắn gỡ chặn Hạ Mi.

Đi học về, mở điện thoại ra mới thấy lúc 11 giờ đêm qua hắn nhắn cho tôi:

"Muốn gỡ block bạn cậu thì mở cửa sổ ra, cho cậu 10 phút."

Lúc đó tôi đã ngủ ngon lành rồi, có biết hắn sẽ trả lời chậm chạp như vậy đâu. Tôi lập tức nhắn lại:

"Thế cậu đã gỡ chưa?"

"Rồi."

Hắn cục súc trả lời. Được nói chuyện với gái thích thế còn bày đặt. Ngứa cả mắt.

___còn___


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.