Eo, thề! Biến thái thật sự! Tôi vừa tức vừa buồn cười, trả lời lại hắn:
"Tôi không còn gì để nói với anh."
Sau đó chúng tôi lại hỏi han vài câu rồi việc ai người nấy làm. Hắn bảo sắp tới hắn bận lắm, không có thời gian giành cho tôi, hắn phải ở trong phòng nghiên cứu nhiều ngày, có thể là một tuần, hai tuần hoặc cả tháng, dựa vào tiến độ và may mắn nữa. Hắn không chắc sẽ nói chuyện được với tôi nhưng chắc chắn rằng lúc rảnh lập tức liên hệ với tôi.
Ngẫm lại, cũng sắp đến kì thi của hắn rồi mà, tôi cũng sắp thi rồi. Như vậy cũng ổn, tôi đỡ bị dồn tâm tư của mình lên hắn.
Thoắt cái chúng tôi đã thi xong. Hai tuần qua tôi và hắn chưa nói chuyện với nhau một câu nào.
Tin nhắn đầu tiên hắn gửi cho tôi:
"Khi nào em rảnh em đi mua hộ anh mấy cái quần sịp được không? Quần anh rão hết rồi."
"!!!"
Tôi biết gì đâu mà mua? Tôi trả lời hắn:
"Anh đi trung tâm thương mại cũng có mà, ngại thì mua online."
Hắn nhất quyết từ chối:
"Không đâu, em phải mua cho anh cơ, em là người yêu của anh mà."
"Thôi đi, em ngại lắm."
"Em không thương anh à? Có cái quần sịp cũng không mua được."
Tôi không trả lời. Hiện giờ internet phát triển mạnh như thế, hắn có thể dễ dàng mua đồ mà chỉ tốn ít thời gian, tại sao cứ phải ép tôi làm chứ.
"Tiểu tiên nữ giúp anh đi mà!!!"
Hắn tiếp tục nài nỉ, cuối cùng tôi vẫn phải bất lực trước sự lì lợm của hắn, đồng ý mua cho hắn.
"Thôi được rồi, để em mua. Size quần của anh như nào?"
"Ơ em được tự tay cầm, tự mình cảm nhận rồi thì phải biết chứ, anh không nói đâu, em tự đi mà ước chừng."
Đấy! Đểu thế đấy, người gì mà đã đi nhờ vả người ta rồi, không biết cảm ơn thì thôi còn được voi đòi Hai Bà Trưng.
Tôi tức mình trả lời lại:
"Trật rộng cấm kêu!"
"Ứ, không vừa anh lại gửi trả em bắt em mua lại, nhà anh đầy tiền!"
Vâng, nhà ông đầy tiền. Đã thế tôi sẽ mua cái quần đắt nhất trong quán rồi gửi cho hắn! Cho chừa cái tội tự cao tự đại, vênh vênh váo váo.
Chủ nhật, tôi tranh thủ đến trung tâm thương mại mua quần cho hắn như lời đã hứa. Sau 7749 ngày đêm suy nghĩ kích cỡ quần của hắn, tôi vẫn chưa thể đoán ra hắn mặc size gì. Hỏi hắn hắn nhất quyết không nói. Thôi cứ vác xác đến chỗ bán, thấy cái nào vừa thì mua.
Tôi không ngờ, cho đến khi cầm tận tay những cái quần bắt mắt thì vẫn chưa thể tìm được đúng size của hắn. Cũng may nhân viên quán đến tư vấn nhiệt tình.
"Dạ chị muốn mua size nào ạ?"
Chị nhận viên niềm nở hỏi.
Mí mắt tôi giật giật, gãi đầu ngại ngùng nói:
"Em không biết ạ..."
"Ơ thế cái đó to dài thế nào để em ước chừng cho."
Tôi bắt đầu nhớ lại những lần được chạm vào của quý của hắn, sau những lần tiếp xúc thân mật, của hắn to như thế chắc cũng phải 17, 18cm ấy nhể. Hắn có bao giờ cho được toàn bộ vào trong tôi đâu, vì tôi không đủ độ sâu. Eo nghĩ lại mà nóng hết cả người.
Tập trung vào chuyên môn chính, tôi trả lời:
"Khoảng 17 đến 18cm ạ, đường kính chắc to hơn cổ tay em một tẹo."
Lúc nói, tôi hồ hởi lắm, quên không điều chỉnh âm lượng nên bao ánh mắt cứ nhìn chằm chằm tôi. Lúc đó tôi mới biết ngại, hai má nóng bừng.
Tuổi trẻ chưa trải sự đời, tôi đâu biết kích cỡ của hắn thuộc thể loại siêu hiếm của Việt Nam đâu, tôi vớ phải cực phẩm rồi.
Sau bao khó khăn nỗ lực, tôi cuối cùng cũng mua xong cho hắn, đi siêu thị mua thêm vài món đồ rồi gửi sang bên đó nữa. Thế thôi mà cũng mệt rã rời.
Nhận được đồ tôi gửi sang, hắn vui vẻ gọi điện báo lại. Miệng hắn cười toe toét:
"Uầy, vợ xịn vãi chưởng, mua vừa khin khít luôn!"
Tôi hất hàm, dương dương tự đắc:
"Chuyện! Anh cứ khinh thường em."
"Vừa lắm luôn, muốn xem không?"
Tôi cứ nghĩ là hắn cầm quần sịp lên cho tôi xem nên là đồng ý:
"Có có, đưa em xem nào!"
Ai ngờ, mới nhận được mà hắn đã mặc lên trên người, còn mặc cái quần hình quả chuối vàng choé tôi cố tình mua thêm để trêu hắn nữa.
Hắn để điện thoại hướng thẳng vào hạ bộ. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi không nhịn được nhắm tịt mắt lại, hét lớn:
"Ối giời ơi quả chuối khổng lồ 18cm."
Để mặc tôi ngượng không dám mở mắt, hắn đầu dây bên kia cười ha hả.
Tôi ngu thật mà, toàn nghĩ trò trêu hắn nhưng người cuối cùng chịu thiệt vẫn là tôi.
***
Tôi được nghỉ hè rồi. Đen một cái là hắn phải ở trong phòng nghiên cứu đúng dịp tôi được nghỉ. Về nhà chán chê, tôi lại lên ở cùng Mây, đi làm thêm ở quán cafe, tham gia các câu lạc bộ trong trường cho đỡ buồn. Trùng hợp là câu lạc bộ nào tôi tham gia cũng đều có mặt anh Quân. Có bạn có bè nói chung cũng vui lắm, tôi lại khá hợp cạ với anh nữa.
Anh Quân đẹp trai đến giờ vẫn chưa có người yêu, tôi lấy làm thắc mắc:
"Anh không có bạn gái hả?"
"Chưa, anh muốn tập chung cho việc học, với cả anh đang đợi tình yêu của anh sẵn sàng yêu anh."
Tôi ngạc nhiên:
"Ồ..."
Thật không ngờ Quân thư sinh lại đơn phương một người. Chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau vui vẻ.
Những công việc, hoạt động ban ngày khiến tôi quên đi nỗi nhớ nhung hắn, nhưng về đêm thì khác. Nhớ hắn đến điên cuồng.
Toàn ơi là Toàn, Linh nhớ Toàn quá!
Tôi chỉ nhắn tin trong vô vọng, cả nghìn tin nhắn nhưng đối phương bên kia thì điên cuồng làm việc, đã hơn hai tuần chẳng động đến điện thoại, chưa hề đọc tin nhắn của tôi.
Bỗng nhiên những dòng tin hắn đột nhiên "đã xem". Tôi vui mừng cười xái cả quai hàm. Hắn online rồi, ngồi đợi hắn trả lời thôi.
Vậy mà đợi mãi, đợi mãi, bên kia vẫn online nhưng lại không hề trả lời tin nhắn của tôi. Một chữ cũng không.
Tôi mất kiên nhẫn, gọi ngay cho hắn.
Bên kia trả lời rất nhanh, đập vào màn hình là một cô Tây mắt xanh môi đỏ, trông xinh lung linh. Cô ta cũng ngạc nhiên khi thấy tôi lắm, rồi quay đi đâu có, hỏi bằng tiếng Anh:
"Darling, who is this?"
___còn___
Mangatoon có chức năng thu âm mới. Cmt xuống dưới Cún chọn 10 bạn may mắn đến voice hát cho nghe nhớ))
Nhớ like cho Cún nè. Tuần sau thi xong sẽ ra truyện đều lại.