Hàng Xóm Biến Thái

Chương 76: Chap-76




Chương 76: Chương 75

Chương 75

Tôi bị lời hắn nói làm cho ngơ ngác, tâm hồn treo lơ lửng trên mây, cứ vậy mà ở trong lòng hắn để hắn bế xuống đến tận sân trường.

Hắn đặt tôi xuống đất, càu nhàu:

"Nhìn gì mà nhìn, tôi biết tôi đẹp."

Tôi lúc này mới hoàn hồn, ngượng ngùng không biết phải nói gì, gãi gãi đầu:

"Ơ..."

"Ơ gì mà ơ? Nghĩ tôi bế Linh về tận nhà à? Linh nặng như lợn ý, trèo cầu thang đủ mất mạng rồi."

Chẳng biết tại sao hắn lại nổi cơn cục súc với tôi, khó hiểu hơn cả con gái. Tôi bĩu môi:

"Thế mà hôm nọ có người vẫn cõng tôi chống đẩy gần 100 cái không biết mệt là gì."

Hắn khoác vai tôi, kéo sát vào người hắn, chân hắn thì dài, một bước bằng hai bước của tôi, tôi phải đi nhanh mới có thể theo kịp hắn. Hắn cười cười nói:

"Mệt chứ, chẳng qua có nhiều bạn nữ ở đấy quá, tôi mà tỏ ra mệt thì có phải mất mặt cả hai vợ chồng nhà mình không."

Tôi co tay lại, húc vào bụng hắn quát lên:

"Cậu im đi, ai thèm làm vợ chồng với cậu!"

***

Sáng hôm sau không thấy Hạ Mi đi học nữa.

Đêm qua suy nghĩ rất kĩ, cuối cùng tôi quyết định kể mọi chuyện cho hai đứa bạn thân còn lại của tôi nghe: Lan và Mây.

Chúng nó bất ngờ lắm, cũng không biết làm gì chỉ có thể vỗ lưng an ủi tôi. Khó tin thật mà, tôi cũng đâu có ngờ tâm địa của Hạ Mi lại thâm sâu khó lường như vậy đâu.

Lan nảy sinh một thắc mắc:

"Linh ơi thế mày đã tìm được ra cái người chụp ảnh rồi gửi ảnh cho mày chưa?"

Tôi lắc đầu, đến giờ người đó vẫn là một ẩn số. Tôi đã thử nhắn lại nhiều lần, muốn gặp trực tiếp bạn đó để gửi lời cảm ơn, bạn ấy chỉ ở trong lớp tôi mà thôi nhưng cái tài khoản Facebook đó dường như đã bị chủ nhân của nó bỏ hoang, tôi không nhận được bất cứ phản hồi nào cả. Thôi thì đành đối xử tốt với tất cả các bạn trong lớp, hên xui thì trúng vào bạn ấy vậy.

Về phần Hạ Mi, tôi nghĩ là nên dừng lại được rồi, tôi không muốn làm quá lên, ảnh hưởng đến cả ba, kì thi kết thúc học kì một sắp đến rồi, tập chung ôn thi vẫn tốt nhất.

Có hắn kèm bài cho mỗi ngày, kiến thức vào đầu tôi cũng đơn giản hơn. Hắn có nhiều cách học, cách giảng bài hay cực, tôi nhiều lần không nhịn được phải thốt lên thán phục:

"Sau này cậu làm thầy giáo được đấy!"

Hắn lần nào cũng trả lời:

"Làm thầy giáo riêng của cậu là được rồi. Sẽ dạy cậu mọi thứ từ tốt đến xấu, từ công khai đến bí mật."

Hắn nói đơn giản vậy thôi mà sao tôi cứ nghe ra đen tối, bậy bạ thế nào ý! Tôi lắc đầu tự nhủ bản thân không được nghĩ linh tinh mà phải chăm chỉ học bài.

Một tháng cứ thế trôi qua, tôi học hành tiến bộ, đến nỗi thầy cô nào cũng mở lời tán thưởng, cô giáo chủ nhiệm còn gọi điện về thông báo với bố mẹ cơ, bố mẹ tôi vui lắm, tôi thì phởn khỏi nói rồi.

Hôm nghe được điểm thi, tôi nhảy bổ lên vui sướng, cao lắm luôn!

Văn: 8,5 điểm

Toán: 8 điểm

Tiếng Anh: 7,9 điểm

Mấy môn khác điểm cũng tiến bộ rất nhiều. Tôi khoe cho bố mẹ mình, bố mẹ quyết định thưởng tiền cho tôi, khen tôi nức nở:

"Ôi con gái của mẹ giỏi quá!"

"Linh của bố ngày càng giỏi."

"Cố gắng phát huy nha con yêu. Cầm tiền thích ăn gì thì ăn, mua gì thì mua này!"

"Đừng quên cảm ơn Toàn nhé con."

Tất nhiên tôi nào có thể quên được công ơn của hắn rồi! Học thầy không tầy học bạn. Tôi chạy sang nhà hắn hét to:

"Toàn ơi có điểm thi rồi!"

"Sao? Vui thế?"

Hắn đang ngồi trên giường đọc sách, ngước lên hỏi tôi.

Chẳng hiểu lúc đó tôi bị làm sao nữa, lao thẳng vào ôm chầm lấy hắn, phấn khởi la hét:

"Cảm ơn cậu nhiều lắm, điểm tôi cao ơi là cao!!!"

Mất mấy giây sau hắn mới phản ứng, hắn lật người tôi xuống giường, đè lên tôi, ánh mặt đầy xấu xa:

"Vậy à? Linh phải thưởng cho công sức của tôi đi chứ?"

Tôi thở mạnh, kích động quá nên tim cũng đập nhanh luôn. Hắn ở rất sát tôi, tai, má tôi đã nóng lên hết rồi. Tôi quay mặt đi, không dám đối diện với hắn:

"Tư thế này cứ kì kì kiểu gì ý. Cậu để tôi ngồi dậy đi..."

Tôi đưa tay đẩy hắn ra, tình cờ hai tay cũng úp luôn vào ngực của hắn, rắn chắc thật.

Hắn khoẻ lắm, tôi nào có đẩy được đâu, bất lực né tránh ánh mắt của hắn.

Hắn nói rất nhỏ:

"Đầu Linh toàn nghĩ bậy thì có, tư thế này bình thường. Đừng đánh trống lảng nữa, mau thưởng cho tôi đi."

Tôi nuốt nước bọt, đảo mắt suy nghĩ. Tuy không muốn nhưng tôi vẫn lôi mấy tờ tiền mà bố mẹ vừa thưởng cho trong túi ra, đếm rồi đưa cho hắn một nửa:

"Đây là tiền bố mẹ thưởng cho tôi, chia cho cậu một nửa nhá."

Thật ra tôi không muốn chia đâu, tiếc đứt cả ruột ra, thầm cầu mong hắn đừng lấy! Tôi đâu có nhờ hắn dạy kèm đâu, là hắn tự nguyện đấy chứ!

"Tôi không cần tiền."

Hắn tỉnh bơ trả lời.

Hahahaa tôi như mở cờ trong bụng, vui quá! Cũng đúng thôi, nhà hắn giàu như vậy cần gì mấy đồng tiền của tôi.

Niềm vui chưa kịp nở rộ, tay chân tôi đã bị hắn giữ chặt, hắn thì thầm:

"Tôi muốn thưởng cái khác."

Sau đó môi tôi bị hắn ngậm lấy. Hôm nay hắn kích động hay sao ý mà nụ hôn có phần thô bạo, mạnh mẽ hơn ngày thường.

Tôi im lặng, mặc kệ cho hắn dày vò mình. Dù sao cũng có phản kháng lại được đâu, tay chân tôi hắn đã cố định chặt lắm rồi, cử động còn khó nữa là.

Không biết hắn có đọc ngôn tình H giống tôi không, hay hắn có học hôn ở đâu không mà kĩ thuật của hắn còn đỉnh hơn cả mấy nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình.

Môi hắn không hiểu sao càng ngậm càng thấy có vị ngọt tiết ra, hắn khiến tôi bị cuốn theo nụ hôn, nhắm mắt tận hưởng.

***

Buổi tối hôm nay hai gia đình chúng tôi lại tổ chức một bữa ăn cơm cùng nhau.

Tiếp xúc nhiều với gia đình hắn rồi nên tôi cũng quen hơn nhiều, tuy vậy vẫn không muốn nói chuyện quá nhiều.

Bố mẹ một lần nữa nhắc đến việc chuyển trường cho tôi.

Tôi đã suy nghĩ về việc này rồi, suy nghĩ rất kĩ rồi, tôi trao đổi cả với Lan và Mây, chúng nó đều tán thành việc tôi chuyển trường bởi môi trường bên đó tốt hơn, với cả ngày nào đến trường cũng đụng mặt Hạ Mi, tôi cảm thấy khá khó xử. Quan hệ giữa tôi và hắn bây giờ không có căng thẳng như trước nữa, tôi coi hắn như một người bạn vậy.

Nên là tôi đồng ý! Tôi muốn mở lòng, muốn trải nghiệm những điều mới mẻ mà bấy lâu nay tôi không có, muốn tiếp xúc và làm quen với nhiều bạn bè hơn! Tôi nghĩ đã đến lúc mình cần thay đổi bản thân rồi!

__còn__


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.