Chương 72: Chương 71
Chương 71
Hiện tại để xem ai mới là người dắt mũi ai. Bạn hiền của tôi ơi, tôi rất mong chờ khả năng của bạn.
Nghĩ đến cũng thật nực cười, vì một đứa "bạn tốt", "bạn thân" mà tôi dốc lòng tin tưởng, nó nhờ cậy gì đều cố gắng giúp. Bao nhiêu lần vì Hạ Mi mà tôi không cần biết rõ nguyên nhân, chửi rủa, ghét bỏ, thậm chí là muốn giết chết hắn. Nếu không có hắn, năm lần bảy lượt vì mưu kế của Hạ Mi tôi đã suýt chết rồi. Nghĩ đến lại thấy rùng mình, một con người đáng sợ, lòng dạ thâm hiểm.
Sau đó cả lớp trở lại tiết học như bình thường.
Tiếng trống trường điểm, Hạ Mi theo chiêu cũ chạy lại kéo tay tôi.
"Linh ơi chắc chắn có người muốn hại mày rồi! Thật quá đáng mà, tao phải đòi lại công bằng cho mày."
Hạ Mi yêu Trần Mạnh Toàn lắm đúng không? Vậy thì dùng hắn để xem sự chịu đựng của bạn một chút nhỉ? Để xem người bạn thân yêu của tôi sẽ đóng kịch được bao lâu nữa.
Tôi gỡ tay Hạ Mi ra, đi xuống ngồi cạnh hắn, ngả đầu lên vai hắn cười cười:
"Cũng nhờ có Toàn đấy mày! Không là tao tới số rồi."
Tôi không muốn diễn lố quá, quay ra nắm lấy tay hắn, tỏ ra chân thành:
"Cảm ơn cậu nha! Trước giờ tôi cứ nghĩ sai về cậu, ai ngờ cậu lại đáng yêu như thế này. Yêu cậu chết mất!"
Hắn coi như biết điều, đưa tay xoa đầu tôi, hắn xoa mạnh khiến tóc tôi rối bù, tặng miễn phí thêm một nụ cười toả nắng:
"Không có gì đâu Linh, tại Linh dễ thương quá!"
Dù tóc rối nhưng đây là cái xoa đầu tôi thích nhất từ hắn. Quan sát gương mặt của Hạ Mi, trong lòng tôi vô cùng thoả mãn, nhìn cơ mặt bạn cứng đờ trông đáng thương lắm.
Tôi nhướng mắt nhìn Hạ Mi, thấy nó hơi giật mình, gượng nói:
"Vậy là tốt rồi, tao sẽ cố hết sức để tìm ra hung thủ. Tao không muốn mày phải chịu thiệt thòi đâu!"
Có lẽ không chịu được cảnh tôi và hắn chim chim chuột chuột, Hạ Mi chạy ngay ra ngoài.
Nghe câu nói của bạn kìa, ôi quả là một người bạn tốt mà, ai ai nhìn vào cũng hâm mộ Ninh Dương Hạ Linh phúc ba đời mới chơi thân được với Hạ Mi. Ai mà chẳng muốn thân với Hạ Mi cơ chứ.
Không hẹn mà gặp, tôi và hắn cùng quay ra nhìn nhau, hắn dường như chờ đợi phản ứng từ tôi lắm. Tôi co người, tự ôm lấy cơ thể, miệng thì thầm:
"Buồn nôn vãi l*n."
Hắn đang tươi cười mà lật mặt nhanh thật, hai hàng mày cau lại, đưa tay búng trán tôi, nghiêm khắc nói:
"Lại nói bậy rồi. Thích bị phạt à?"
Tôi nào muốn bị phạt, bỏ chạy ngay lên chỗ của mình.
Tự bao giờ tôi với hắn lại hiểu nhau đến vậy? Thân thiên như chị em bạn dì ý. Tôi không nhớ đến những trò biến thái mà hắn làm với tôi nữa, trong đầu toàn là những lần hắn ngầm giúp đỡ tôi thôi. Nào là cứu tôi khỏi đám thanh niên này, nào là cứu tôi khỏi đám đông chỉ trích này, nào là cứu tôi ở căn nhà hoang bị đồn có ma này, nào là chống đẩy giúp tôi này, thông não cho tôi nhận ra mình đang bị người bạn thân dắt mũi nữa. Ôi còn nhiều việc hắn làm giúp tôi lắm, đầu óc tôi nhớ không nổi và đếm không xuể. Những lần hắn chọc tức tôi thì nhằm nhò gì, không đáng kể đến. Tôi bỗng thấy biết ơn hắn rất nhiều.
Hắn tạm thời không đáng ghét nữa. Hắn đáng yêu!
Hiện tại tôi chỉ cần trông chờ xem Hạ Mi tính làm gì tiếp theo và đóng vai làm một con ngu bị bạn lừa bịp là xong. Hóng quá đi, 17 năm cuộc đời chưa bao giờ thấy phấn khích đến vậy! Trước kia tôi thật nông cạn mà.
Thấy Hạ Mi bực bội đến mức bỏ đi, nghĩ cứ thấy phởn phởn kiểu gì ý, tôi quay lại tặng cho hắn một nụ hôn gió. Hắn làm bộ bắt lấy nụ hôn của tôi rồi đặt lên môi mình. Ôi trời sao mà sến thế, sến nổi cả da gà.
"Về nhà anh thưởng, cứ bình tĩnh."
Tôi đọc được khẩu hình miệng của hắn. Mơ đi, tôi đây có giá lắm, nghĩ tôi cần?
Để cho bằng chứng kết tội Hoạ Mi hay "oẳng" được thuyết phục hơn, ra về tôi hẹn gặp Nga, người mà Hạ Mi nói nó nhìn bài tiếng Anh.
Tôi bật điện thoại lên, quay cảnh đối thoại của mình với bạn.
"Nga ơi mình hỏi cậu trả lời thật nha."
"Okay cậu cứ hỏi đi."
Nga rất thân thiện trả lời.
"Bài kiểm tra tiếng Anh cậu cho Hạ Mi nhìn à?"
"Tớ không. Tớ học ngu mà, điểm Hạ Mi cao chót vót như thế, tớ chỉ được 7 điểm thôi."
Nga xua tay phủ nhận điều tôi nói. Quả nhiên! Hạ Mi chủ quan quá rồi, nghĩ tôi ngu nhục đến nỗi này. Đối thủ này tôi cảm thấy không xứng tầm.
Tôi cười cười cảm ơn bạn:
"Tớ cảm ơn cậu nhé. Làm phiền cậu rồi."
"Không sao đâu mà Linh!"
Tôi đi xuống đến sân trường thì học sinh đã tan học gần hết, còn lại cặp yêu nhau vẫn đang lưu luyến chưa muốn xa thôi. Đúng là những đứa yêu nhau toàn có đầu óc không bình thường, về nhà có một buổi tối, sáng lại gặp nhau rồi mà cứ như cách xa ba thu ý. Chán chẳng buồn nói.
Không ngờ, hắn vẫn đứng ở chân cầu thang chờ tôi. Hắn đứng khuất lắm, lúc tôi xuống còn không nhìn ra, có lẽ sợ fan đu bám. Khổ thật!
Tôi biết hắn đợi tôi, bây giờ cũng chẳng còn mấy người trên trường nên tôi không sợ lắm. Đang vui nên cho hắn cơ hội được về cùng tôi đấy nhé!
Hắn đi cạnh tôi, tôi đứng thấp hơn cả vai hắn, chẳng khác gì hai bố con cả.
"Ở lại làm gì?"
Hắn vẫn dáng đi quen thuộc, hai tay đút túi quần mở miệng hỏi tôi.
Tôi giơ điện thoại ra khoe thành quả:
"Một chút bằng chứng."
"Vậy là thực sự tin lời tôi nói rồi?"
"Ừm, phải tin thôi chứ sao. Tôi cũng không ngu mãi được."
Nói tôi có buồn không? Cũng buồn lắm chứ. Khó khăn lắm mới có một tình bạn đẹp, ai ngờ toàn là tôi bị lợi dụng. Nhưng tôi tức giận, chán ghét nhiều hơn là buồn. Mối quan hệ này chẳng đáng để tôi phải rơi nước mắt, nó quá tồi tệ! Hạ Mi chắc chắn phải trả giá vì những điều nó gây ra cho tôi. Tôi không hiền, tôi sẽ cho nó thấy.
Vai tôi bỗng bị đè nặng. Hắn choàng tay qua vai tôi, kéo tôi sát lại người của hắn, mùi cơ thể quen thuộc sộc vào mũi.
"Đi sát vào tôi không lạc bây giờ."
"Đường này tôi nhắm mắt vẫn nhớ!"
Tôi có ý thoát khỏi cánh tay mạnh khoẻ của hắn thì bị hắn giữ chặt hơn.
Hắn nói:
"Linh ngu thế này vẫn có thể lạc lắm, tốt nhất cứ ôm tôi mà đi."
Vậy là suốt đoạn đường còn lại, người tôi dính chặt vào người hắn, một chút cũng không rời.
___còn___