Chương 58: Chương 57
Chương 57
Nếu mắt nó có lửa thật, chắc chắn tôi đã bị thiêu cháy vì bị Hạ Mi nhìn rồi. Thật đáng sợ mà.
"Con gái, con gái ơi!"
Là tiếng của bác Chung, bố Hạ Mi. Tôi như vớ được cái phao cứu hộ giữa đại dương mênh mông, vui sướng gọi:
"Bác ơi ở đây."
Bác Chung rất nhanh tìm được chỗ chúng tôi. Thấy bộ dạng của Hạ Mi lúc này, bác ngỡ ngàng lắm. Tôi áy náy không biết phải nói gì.
Hạ Mi sững sờ nhìn bố, lắp bắp không nói nên lời.
Bố nó chạy đến ôm chầm lấy nó, vỗ về:
"Con gái, con sao vậy? Có bố ở đây rồi, bố đưa con về nhé."
Hạ Mi trong lòng bố mình, bỗng dưng oà khóc lớn. Nó đưa tay ôm chặt lấy bố, mếu máo như một đứa trẻ nhỏ:
"Bố ơi, Hạ Mi nhớ mẹ quá, Hạ Mi muốn gặp mẹ."
Khoảnh khắc đó gương mặt in hằn dấu vết của những gian khổ đột nhiên cứng đờ. Năm Hạ Mi 6 tuổi, bố mẹ nó đã li hôn, mẹ nó bỏ theo người đàn ông khác để lại bác Chung trong cảnh gà trống nuôi con. Bác là một người đàn ông tài giỏi, một tay nuôi nấng Hạ Mi, một tay gánh vác sự nghiệp đang bấp bênh. Hiện tại mọi chuyện đã qua từ lâu, bác cũng đã đi thêm bước nữa, những khó khăn đã qua đi nhưng kí ức vẫn không thể nhạt nhoà mà càng ngày càng in đậm như các vết nhăn trên khoé mắt của bác.
"Con gái ngoan, để bố đưa con đi gặp mẹ nhé."
Giọng bác ấm áp, an ủi nó.
Hạ Mi được bố bế lên, trước khi đi, bác còn dặn dò tôi:
"Tí nữa cháu gặp bác để kể cho bác nghe mọi chuyện nhé?"
"Vâng, bác ơi, bác đưa Mi đi bệnh viện đi, Hạ Mi thực sự không ổn đâu."
Tôi lo lắng, tình hình này nhất định phải đưa nó đi bệnh viện kiểm tra một thể, để xem trạng thái của nó như thế nào.
"Cháu đi cùng bác đi, vừa đi đường vừa kể bác nghe."
Tôi ngập ngừng:
"Nhưng bạn đang ghét cháu lắm, cháu sợ bạn sẽ kích động thêm."
"Không sao đâu, bác sẽ trấn an Mi."
Tôi quay ra nhìn hắn rồi nhìn hai con người đang bị chói trên ghế, tôi đã không chú ý đến Phạm Quỳnh Anh và Trịnh Văn Nam khá lâu rồi. Cuối cùng quyết định chạy lại cởi trói cho bọn họ rồi trèo lên xe ô tô của bác Chung, tài xế riêng lập tức lái đi bệnh viện.
Hạ Mi ở trong lòng bố nó ngoan ngoãn như một đứa trẻ, không còn gào thét như lúc nãy nữa, còn mơ màng chìm vào giấc ngủ rồi. Tôi biết ý nên nói rất nhỏ nhẹ.
"Cảnh tượng vừa rồi là sao? Bác nhìn nó đáng sợ quá."
Tôi cúi đầu, thừa nhận:
"Nguyên nhân là do cháu trước, cháu từng vướng phải rắc rối với hai người bị trói trên ghế, mọi chuyện giải quyết xong rồi nhưng Hạ Mi đột nhiên lại lừa rồi làm bọn họ thành ra như vậy, gọi cháu đến rồi bảo là muốn trả thù. Thấy bạn kích động, cháu cuống quá gọi cho người mà Mi thích, chính là cậu con trai cao to đẹp trai đấy. Chắc bác cũng biết mà đúng không?"
"Ừm, bác biết, phòng của Hạ Mi toàn ảnh của anh chàng đó."
"Ai ngờ Hạ Mi càng kích động, la hét linh tinh, nói rằng cháu đã quyến rũ người bạn ấy thích, cháu không làm thế, cháu rất muốn Mi có thể thành đôi với người mình thích, nhưng có vẻ tên kia không thích Hạ Mi, đúng là đồ ngu mà..."
Tôi và bác trao đổi đến lúc xe đến bệnh viện. Hạ Mi cứ lắc đầu mãi không chịu vào, bố nó phải tốn bao công sức mới có thể thuyết phục.
Bác sĩ nói nó đang có vấn đề về tâm lí, cần tìm bác sĩ tâm lí chữa trị, nếu để lâu dài hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, Hạ Mi đã mệt nên ngủ say trên giường bệnh. Mới chưa đến mấy tiếng đồng hồ mà gương mặt bác Chung đã già đi mấy tuổi, bác buồn rầu tâm sự với tôi, hoàn cảnh của bạn khiến tôi càng thương bạn hơn, nước mắt cũng rơm rớm trên khoé mắt.
Hạ Mi từ lúc bố mẹ nó ly hôn, nó trở nên trầm tĩnh hơn hẳn, lúc đó công việc đang gặp sóng gió, bác Chung không thể vừa chăm sóc Hạ Mi vừa làm việc được, bác nhiều lúc không quan tâm đến nó, rồi bà nội luôn quan tâm yêu chiều nó cũng bị bệnh mà mất, từ lúc đó Hạ Mi đã thiếu thốn tình cảm chẳng còn ai quan tâm, yêu thương nó. Lúc bác Chung phát hiện ra thì nó đã rơi vào tình trạng bị trầm cảm giai đoạn nhẹ. Còn nhỏ như vậy đã chịu đựng nhiều nỗi đau, tôi nhận ra mình còn hạnh phúc hơn nó rất nhiều, luôn được bố mẹ yêu thương.
Đến thời điểm dậy thì, tâm lí con gái nhạy cảm thì bác cũng bận bịu công việc trên công ti, thấy con gái si mê, hâm mộ người nào đó cũng không phải bất thường nên bác chiều chuộng, dung túng Hạ Mi mặc kệ nó thích làm gì thì làm, bác ít khi tâm sự với Hạ Mi, nào biết nó rất muốn nói chuyện với bố đến nhường nào. Mẹ kế của nó tuy rất tốt, nhưng nó không thể chia sẻ được với người mẹ đó. Bị người mình yêu từ chối, tâm lí dồn đọng, cuối cùng thành ra như thế này.
Buổi tối hôm đó, bố của Hạ Mi đã ôm mặt khóc ngoài hành lang bệnh viện. Tôi sụt sùi, cảm thấy trách nhiệm mình to lớn vô cùng.
"Bác, cháu và các bạn sẽ luôn ở bên Hạ Mi, Hạ Mi sẽ sớm ổn mà thôi."
"Ừm cảm ơn các cháu, người sai là bác, do bác quá tham công tiếc việc, bác nghĩ đến lúc bác phải bù đắp cho những thiếu thốn mà con gái phải trải qua rồi, nó đau khổ nhiều năm như vậy, mà bác lại vô tâm không để ý tới."
Hạ Mi không phải nằm ở viện, chỉ cần thuê bác sĩ tâm lí về chữa trị tận nhà mà thôi. Tôi được bác Chung trở về nhà.
Ăn uống, tắm rửa, học bài xong xuôi, nằm trên giường tôi vẫn không ngừng suy nghĩ về Hạ Mi. Hôm nay, tôi đã biết thêm về hoàn cảnh của Hạ Mi rất nhiều.
__còn__