Hàng Xóm Biến Thái

Chương 47: Chap-47




Chương 47: Chương 46

Chương 46

Thế là tôi vô tư khóc trong lòng hắn. Trời ơi, từ bao giờ tôi là một đứa thiếu nghị lực đến vậy?

Hắn lấy đá chườm lên má tôi cho bớt sưng, bôi thứ thuốc gì đó để bớt cảm thấy rát. Lúc hắn xử lí vết thương cho tôi mà hai hàng mày của hắn cứ dính chặt với nhau, nhìn cứ tưởng tôi bị đánh nghiêm trọng thế nào.

Tôi không nhịn được, càu nhàu:

"Cậu có thể thôi cau có được không?"

"Im đi, không bực sao được. Nhìn Linh đau anh xót lắm!"

Hắn lại chọc ghẹo tôi rồi, hình như chọc tôi là thú vui của hắn.

"Cậu đẻ sau tôi đấy, gọi chị đi."

Tôi chỉ định phản kháng như vậy thôi chứ có biết ngày sinh của hắn là ngày nào đâu. Ai ngờ mèo mù vớ được chuột chết, đoán trúng phóc luôn.

Hắn ngạc nhiên lắm:

"Linh biết sinh nhật của tôi? Thích thầm tôi hay gì?"

Nhìn cái ánh mắt dò xét đểu cáng của hắn mà tôi nổi hết cả da gà, tôi đẩy hắn ra xa:

"Vớ va vớ vẩn, đoán bừa đấy."

"Không sao đâu Linh, tôi lái Linh cũng được."

Tôi quyết định không thèm nói chuyện với hắn nữa.

Sau đó hắn chải tóc cho tôi. Hắn làm rất nhẹ nhưng tôi vẫn cảm thấy da đầu mình đau nhức. Phạm Quỳnh Anh, tôi sẽ không tha cho chị đâu! Không hề nương tay giật tóc tôi. Nhìn đống tóc bị đứt mà hắn vuốt ra tôi xót xa vô cùng. Cũng may tóc tôi dày, bị rụng đứt nhiều cũng không lộ mấy, tóc tôi mà mỏng chắc đã hói mất một mảng rồi.

Tôi nghiến răng lẩm bẩm:

"Một ngày nào đó tôi sẽ cạo trọc đầu chị ta!"

Hắn nhướng người lên đằng trước, cười toe toét:

"Haha, tưởng Linh chỉ biết bắt nạt mỗi tôi thôi mà..."

Tôi đẩy mặt hắn ra, cao giọng:

"Trước đây tôi không tiếp xúc nhiều nên không ai thù ghét tôi cả, tôi cũng không thù ghét ai. Và rồi cậu cùng Quanh Thổi Kèn xuất hiện."

"Mỗi thế thôi sao? Tôi tưởng hồi nhỏ Linh cũng phải ghét người khác chứ?"

Tôi lục lại trí nhớ, đột nhiên phát hiện ra. Hắn mà không hỏi tôi chắc cũng chẳng nhớ nổi luôn mất. Hồi mẫu giáo tôi có ghét cay ghét đắng một tên, bố mẹ nó cho nó đi học võ, nó cậy có võ nên hay đi bắt nạt bạn bè, nó bẩn tính lắm, là con trai nhưng suốt ngày đi cướp đồ ăn của bạn bè, đến tôi nó cũng không tha. Hồi nhỏ tôi vừa nhát vừa hiền, đi học chẳng quen biết bạn nào cả, chỉ ngồi một xó thôi. Một hôm mẹ cho tôi một cái kẹo mút để tôi đi học ăn, đang ăn giở bị nó cướp mất, cho ngay vào miệng mút một cái, xong nó trả tôi. Mẹ dặn không được ăn chung với người khác, sẽ nhiễm bệnh, cái kẹo dính đầy nước bọt của nó tôi làm sao dám ăn. Tôi khóc nhè và mách cô giáo. Cô cho thằng đó đứng xó lớp. Trong giờ học nó lườm tôi, tức tôi lắm. Mấy hôm sau bố mẹ tôi bận việc đến đón tôi muộn, nó lợi dụng đánh tôi bầm dập chân tay. Sau đó tôi cũng xin bố mẹ cho đi học võ, chưa kịp trả thù thì thằng đó chuyển trường luôn.

Chìm trong hồi ức mà tôi quên không trả lời hắn. Hắn đưa tay véo mũi tôi thì tôi mới tỉnh.

"Nghĩ gì đấy?"

"Không, muộn rồi tôi về đây."

Tôi đứng lên định đi về, giờ này bố mẹ sắp về rồi mà cơm nước còn chưa nấu. Tôi phải về nhanh thôi.

"Đưa tài khoản, mật khẩu Facebook của cậu đây, tôi tìm cách lấy lại."

Hình như tôi bị đánh đến nỗi đầu óc ngu đi, hắn nói dễ hiểu thế mà tôi lại ngu ngơ không biết gì.

"Lấy lại làm gì?"

"Ngao ơi là Ngao, mày làm gì mà để cho vợ tao ngu như mày thế này."

Không cần biết là gì nhưng hắn vừa chửi tôi. Đang ức vụ lúc nãy, tôi lao vào đánh hắn. Hắn không tránh mà khoá tay tôi lại, thì thào:

"Thôi đánh mệt tối lại không có sức... đưa tài khoản ra đây nào."

Câu nói của hắn cứ mập mờ thế nào ý, tôi chưa hiểu lắm. Cuối cùng vẫn đưa nick Facebook của mình cho hắn.

Hắn rất chu đáo tiễn tôi về nhà, còn lao vào bếp nấu nướng giúp tôi. Bố mẹ về, hắn lại tiếp tục ăn chực ở nhà tôi.

Tôi liếc xéo hắn, thầm rủa:

"Có nhà không ở, cơm nhà không ăn suốt ngày đi ăn chực không biết xấu hổ à?"

Tất nhiên bố mẹ tôi nghe thấy hết.

"Linh không được nói linh tinh, để bạn ăn."

Bố tôi từ tốn giải thích cho tôi hiểu. Nhưng tôi không muốn hiểu. Nhà hắn cũng có cơm, cứ thích ăn ở nhà tôi làm gì?

"Cơm con nấu ngon lắm Toàn, rảnh thì sang dạy Linh nấu nhé. Đây là nhà của con, cứ tự nhiên, đừng quan tâm đến Linh."

Lại đến lượt mẹ tôi. Thôi được rồi, coi như tôi chưa nói gì đi.

"Vâng con không quan tâm đâu mẹ, đây là nhà vợ con mà, con có ngại gì đâu."

Ôi trời, vô duyên hết sức tưởng tượng. Mặt hắn phải dày hơn cả lớp mỡ dưới bụng tôi rồi. Tôi không bằng lòng, giả vờ buồn nôn "oẹ" ra một cái.

Ý tôi chính là lời hắn nói khiến tôi buồn nôn. Vậy mà cả nhà lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khác lạ. Hắn ngồi bên cạnh, thuận tiện đưa tay vuốt lưng tôi.

Mẹ tôi hạ giọng hỏi:

"Hộp bao cao su hôm nọ mẹ đưa đã hết rồi à? Hai đứa có dùng không đấy? Đang học vẫn không nên mang thai đâu, hai đứa chưa đủ tuổi."

___còn___


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.