Hàng Xóm Biến Thái

Chương 30: Chap-30




Chương 30: Chương 29

Chương 29

Trần Mạnh Toàn chạy đến với tôi. Tôi đột nhiên xúc động, cảm thấy biết ơn hắn rất nhiều, có người đến giúp mình, ông trời vẫn thương tôi. Nhưng hắn bị ngu sao? Đang ảo tưởng mình là nam chính ngôn tình có thể xử hết lũ côn đồ này? Chúng có tận 7 người, còn hắn phải có thêm gánh nặng là tôi nữa. Không biết gọi cảnh sát sao mà tự thân lao vào chỗ chết?

Tôi đẩy đẩy người hắn, nói nhỏ:

"Cậu chạy đi, không đấu lại được đâu. Chạy đi rồi báo cảnh sát đến cứu tôi, tôi có thể chịu được."

Mặc dù tôi sợ thật đấy, sợ đến nỗi rỉ cả nước tiểu ra quần, nhưng tôi không muốn lôi những người vô tội vào rắc rối, đặc biệt là hắn, tôi không muốn dây dưa với hắn thêm một chút nào, Hạ Mi biết thì nó sẽ buồn lắm. Lơ mơ hắn lại bị những tên này đánh chết, tôi chịu sao nổi trách nhiệm?

"Cậu chịu rồi để chúng nó làm bậy à?"

Hắn như quát tôi vậy, sau đó chạy lên đánh nhau với lũ người kia.

Điên rồi, hắn điên thật rồi, làm sao mà đánh nổi cơ chứ.

Cơ thể cao to của hắn bị bọn kia vây kín khiến tôi chẳng quan sát được gì, từng tên, từng tên một ngã lăn ra đất, máu mũi máu miệng chảy ra khiến tôi rùng mình. Tôi sợ đến hoa mắt rồi sao? Hắn biết võ? Hắn học võ từ bao giờ sao tôi lại không biết.

Ánh sáng kim loại loé vào mắt tôi, tôi hoảng hốt hét lên:

"Toàn, đằng sau cậu, cẩn thận."

Một tên cầm dao từ sau nhắm thẳng vào cổ của hắn. Tôi đờ người, né đi Toàn, mau né đi. Hắn xoay người, giơ chân nhắm đúng vào cổ tay của tên kia, chiếc dao văng ra xa.

Cả người tôi bị một tên giữ lại, trên cổ bị thứ gì đó rất sắc kề vào. Một tên đã nhặt dao và bắt tôi. Hành động quá nhanh, tôi không thể né tránh.

Tôi run rẩy, nhìn hắn. Tôi ước hắn cứu tôi mặc dù thừa hiểu hắn sẽ chẳng thể làm gì. Đừng làm kích động tên kia, cái dao chỉ cần xoẹt qua là tôi có thể tẻo ngay.

Hắn thở hồng hộc, lo lắng nhìn tôi. Trong trường hợp này người thông minh như hắn cũng phải bó tay mà thôi.

"Mày dám lại gần, tao giết chết con này!"

Tên thanh niên doạ.

Những thằng bị hắn hạ đã lết dậy, giữ chặt lấy hắn.

"Chúng mày đập chết thằng ôn con đó cho tao."

Tiếng quát vang lên, sau đó là những tiếng đạp, đấm, đá va chạm vào da thịt hắn. Tôi hét lên:

"Không, đừng, thả cậu ta ra, xin các anh!"

Hắn bị đánh, chắc đau lắm trong khi tôi một chút tổn thương không có. Lúc nãy chỉ có một mình, bị trêu trọc dù sợ hãi đến mấy nước mắt tôi cũng chưa hề rơi, nhưng hiện tại tôi khóc, khóc vì chứng kiến cảnh hắn bị đánh.

"Con phò này mày ngậm mồm cho tao!"

Tôi bị quát, tôi không quan tâm. Từng tiếng chửi kèm theo đánh đập Toàn cứ lọt vào tai tôi:

"Thằng chó này! Mày đá bố mày à?"

"Mày chết mẹ mày đi!"

"Thằng cha nhà mày!"

"Ranh con!"

Tôi tiếp tục bất lực không thể làm gì.

Đột nhiên tiếng còi cùng câu khẩu hiệu quen thuộc vang lên:

"Cảnh sát đây, tất cả dừng tay."

Đám thanh niên thấy cảnh sát lập tức bỏ chạy. Tôi được giải thoát, lập tức chạy đến xem hắn thế nào. Nhìn hắn bị đánh đến không ra hình dạng rồi. Nói thế thôi chứ tôi không thấy bị thương chỗ nào cả, có một chút thôi. Có lẽ là bị thương ở trong chăng?

Tôi hỏi:

"Có sao không? Đau lắm không?"

Tôi đỡ hắn, thật sự không dám chạm vào người hắn vì sợ sẽ chạm trúng chỗ đau.

Trong hoàn cảnh này mà hắn còn cười được cơ. Hắn lắc đầu:

"Không đau, tôi né được hết mà."

Tôi tức giận đấm hắn:

"Nói dối!"

Hắn bị đấm la oai oái, tôi mới chạm nhẹ mà đã kêu rồi, sao lúc đánh nhau lại hăng thế, chả kêu lấy một lời.

Bọn kia bị bắt lại hết. Là Hạ Mi đã báo cảnh sát khi nó thấy cảnh tượng này. Cả tôi, hắn và Hoạ Mi đều bị mang lên phường trình bày sự việc. Báo hại cả bố mẹ tôi và hắn phải lên. Thật sự mất mặt mà.

Hạ Mi áy náy lắm, lúc về khóc lóc, nức nở xin lỗi tôi và Toàn. Nó nhận lỗi là của nó, nó không nên hành động thiếu suy nghĩ như vậy, để cảm xúc điều khiển lí trí.

Bố mẹ tôi không nói gì, có lẽ thấy con bé đáng thương nên không trách móc gì cả. Bảo chúng tôi đi ngủ sớm. Hắn đã được hai cô chú đưa đi bệnh viện chụp chiếu rồi.

Tôi ôm nó an ủi:

"Đừng khóc nữa, tao cũng có lỗi mà. Mày nhìn xem tao có sao đâu, có xây xước chỗ nào đâu."

Tôi biết hiện tại Hạ Mi cảm thấy rất áy náy, một cô gái phải trải qua những điều vừa rồi quả thật rất tội nghiệp, may mắn tôi là một đứa khá mạnh mẽ và nhanh quên, tôi không muốn bị những sự việc xấu ảnh hưởng đến mình nên cũng không còn sợ là mấy, không nghĩ đến là được, nên tôi không trách nó.

Ban đầu cũng tại vì tôi mà. Mà Hạ Mi cứ áy náy mãi, nó thương Toàn, cả đêm thút thít không ngủ, tôi hết cách phải nhờ bố mẹ hỏi cô chú xem Toàn có bị làm sao không. Hạ Mi nghe tin hắn không sao cả mới an tâm chợp mắt được một chút, lúc đó cũng gần sáng rồi. Tôi lo cho nó nên cũng có ngủ được đâu.

Cuối cùng cả hai đứa ngủ được có hơn hai tiếng đồng hồ, mắt Hạ Mi sưng húp, thâm quầng nhìn mà phát tội. Còn đâu gương mặt xinh đẹp ngày nào nữa.

___còn___


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.