Chương 25: Chương 24
Chương 24
Hoạ Mi gọi tôi:
"Linh dơ, mai tao đón mày đi học nhé!"
Còn khuyến mãi thêm mấy cái nháy mắt chết người nữa. Tôi hiểu ý của nó mà. Nó không muốn tôi bị fandom của Trần Mạnh Toàn tấn công, càng không muốn tôi đi cùng hắn, trái tim bé nhỏ của nó sẽ đau đớn vì ghen mất. Tôi làm dấu hiệu đồng ý:
"Ô cê la, 6 giờ 40 có mặt tại cổng nhà trẫm nhé!"
"Ừm!"
***
Buổi tập kịch, Hoạ Mi, Mây và Lan hộ tống tôi đến nơi tập. Hoạ Mi đến là để ứng cử vai diễn Giu-li-ét, còn hai đứa kia đến để ngắm trai.
Tôi gọi bạn đạo diễn, đưa tay chỉ vào Hạ Mi, giới thiệu:
"Đạo diễn à, đây là bạn tớ, nó tên Hạ Mi, tên thường gọi là Hoạ Mi. Tớ có một yêu cầu là để cho Mi thay tớ diễn vai Giu-li-ét, Mi rất thích vai diễn này, đã đọc thuộc kịch bản rồi, để nó diễn thử một đoạn cho cả đoàn duyệt nhé!"
Tôi nói duyệt chỉ là lấy lệ chứ Hoạ Mi chắc chắn thừa khả năng được chọn rồi. Nó xinh xắn, hót hay, cái gì cũng tốt.
Cả đoàn bị Hạ Mi làm cho điêu đứng, lập tức đồng ý ngay. Đạo diễn nói:
"Được, đằng nào cũng chưa đến giờ, Mi diễn thử cho tớ xem nào."
Hoạ Mi ngoan ngoãn gật đầu. Nó nhập vai rất nhanh, lời thoại chứa đầy cảm xúc, diễn đạt khiến cả đoàn mê mẩn, đạo diễn vỗ tay cười ha hả đồng ý:
"Được lắm, vậy Hạ Mi sẽ diễn Giu-li-ét thay Hạ Linh nha."
Khỏi phải nói Hạ Mi vui thế nào. Tôi cũng thấy vui lây, cảm giác được diễn kịch cùng crush vui thế sao? Thấy nó cười liên tục. Hạ Mi rất nhanh hoà nhập với đoàn làm phim.
Một lúc sau, Rô-mê-ô cuối cùng cũng đến. Tôi thầm khinh bỉ hắn. Đồ vô trách nhiệm, đi muộn làm cả đoàn phải chờ.
Đạo diễn chạy đến chỗ hắn thông báo:
"Đoàn làm phim thay đổi diễn viên. Vai Giu-li-ét sẽ cho Hạ Mi diễn, Hạ Linh xin rời, cậu vào làm quen với bạn diễn đi nhé."
Hắn nghe xong không hiểu ăn nhầm cái gì mà nổi khùng, tức giận từ chối:
"Không, tôi không diễn nữa, tôi chỉ đồng ý diễn nếu là Hạ Linh thôi."
Cả đoàn can ngăn, nói chuyện thế nào hắn cũng không đồng ý, quay lưng bỏ đi. Tôi khó chịu ra mặt. Đồ vô trách nhiệm!
Mẹ, đúng là ngu. Hoạ Mi nhà tôi xinh đẹp thế này còn không biết hưởng còn bày đặt làm giá. Tôi cảm thấy áy náy, quay ra an ủi bạn:
"Khóc lóc gì, hắn làm giá tí thôi. Mai là lại đồng ý ngay ý mà."
Hạ Mi cúi gầm mặt, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, ai nhìn cũng thấy xót.
Đạo diễn cũng an ủi:
"Chắc cậu ấy kích động chút thôi, bạn đừng buồn, tớ sẽ thuyết phục Toàn."
Hạ Mi mếu máo trông đáng thương lắm, bị câu nói của hắn làm cho đau lòng mà, tôi về sẽ xử lí hắn vì tội dám làm bạn tôi phải đau lòng.
Nó nghẹn ngào:
"Tớ sai rồi, anh Toàn không đồng ý diễn với tớ, tớ sai rồi."
"Thôi không phải đâu, đừng bi quan thế chứ!"
Bọn tôi phải dỗ dành mãi mới nín, buổi tập đành bỏ giở, cả đoàn ra về.
May quá, hắn không đợi tôi để đón tôi về, không thì tôi chẳng biết phải ăn nói thế nào với Hoạ Mi. Tôi được cả ba đứa bạn thân hộ giá về đến tận cửa nhà. Chào tạm biệt chúng nó tôi tập tễnh bước vào. Không hiểu sao suốt từ nãy tôi lại có cảm giác bất an khó hiểu trong lòng. Bây giờ thì tôi hiểu lí do rồi.
Hắn đứng sẵn ở phòng khách, nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy lửa giận. Tôi hít sâu, hỏi hắn:
"Sao cậu vào nhà tôi?"
Hắn không thèm trả lời câu hỏi của tôi, đứng lên bắt đầu tiến đến chỗ tôi. Tôi càng lùi lại, hắn càng tiến đến. Sự sợ hãi trong lòng tôi bắt đầu lớn dần. Tôi lắp bắp:
"Cậu...Cậu bị điên à? Tôi chưa xử cậu cái tội làm bạn tôi tổn thương đâu."
Hắn nhìn chằm chằm tôi, như đang lườm tôi vậy, lưng tôi bị chắn lại bởi bức tường lạnh toát. Hết đường lùi rồi. Tôi ngước mắt nhìn hắn, cố điều chỉnh hơi thở cho đỡ sợ. Hắn chống tay lên tường ngăn cản không cho tôi thoát ra. Giọng hắn cứ đều đều phát ra như ở cõi chết:
"Tôi đã nói với cậu như nào? Cậu bỏ ngoài tai hết?"
Tôi có làm gì sai đâu, tại sao hắn cứ thích ép buộc tôi? Suy nghĩ của hắn thế nào tôi không thể hiểu nổi. Tôi gân cổ lên cãi lại:
"Tôi diễn hay không là quyền của tôi! Tránh ra!"
Hắn nghiến răng, gật gật đầu:
"Được được, vậy tôi cũng không diễn nữa."
Hắn quay người rời đi. Tên điên này, không thể thế được. Hoạ Mi đồng ý diễn là vì có hắn, hắn không thể rời đi, tôi biết ăn nói thế nào với Mi đây, nó biết sẽ buồn lắm. Tôi giữ tay hắn lại, kiên định nhìn thẳng vào mắt hắn, quát:
"Ai cho cậu cái quyền đấy? Bạn tôi nó diễn Giu-li-ét là vì có cậu đấy!"
Hắn nắm lại cổ tay tôi, hắn vẫn còn tức giận lắm, hình như đang kiềm chế thì phải. Hắn bóp tay tôi rất mạnh, cảm giác khá khó chịu.
"Tôi diễn Rô-mê-ô là vì cậu đấy! Có phải cậu bị ngu không hả Linh?"
Tôi ngu? Tôi ngu chỗ nào? Hắn ngu thì có! Có cái tốt trước mặt mà không biết hưởng thụ. Nếu Rô-mê-ô không phải hắn đóng thì chắc chắn tôi sẽ yên bình diễn tốt vở kịch rồi. Tất cả tại hắn, hắn muốn diễn giờ lại không muốn diễn, hắn quá tuỳ hứng, tôi ghét những người như vậy.
"Tôi ngay từ đầu không muốn diễn rồi, cậu đừng tuỳ hứng như vậy ảnh hưởng đến cả đoàn kịch."
Tôi bình tĩnh giải thích cho hắn nhưng không có tác dụng, hắn vẫn bảo thủ, khăng khăng từ chối:
"Tôi đã bảo ngay từ đầu rồi, phải có cậu tôi mới diễn, không thì nghỉ."
Tôi đẩy mạnh hắn, nỗi tức giận bộc phát, đây là lần đầu tôi và hắn cãi nhau. Trước đó tuy nhiều lần tôi chửi hắn nhưng không bao giờ hắn to tiếng lại với tôi cả.
Tôi vênh mặt:
"Sao cậu thiếu trách nhiệm thế?"
"Tôi thế nào kệ tôi, không thích diễn nữa, để Kiên làm Rô-mê-ô đi."
Không được! Hắn bị điên sao? Không sợ bạn tôi buồn à? Bằng mọi cách tôi phải thuyết phục được hắn đồng ý diễn với Hạ Mi.
Tôi đành xuống nước, ra điều kiện với hắn:
"Thế giờ cậu muốn sao thì mới đồng ý?"
Hắn vẫn cứng đầu trả lời:
"Linh diễn Giu-li-ét."
"Không, diễn cùng bạn tôi, Hạ Mi."
Tôi lắc đầu nói rõ, nhìn thẳng vào hắn chờ đợi câu trả lời.
"Vậy thì cậu phải đồng ý làm người yêu tôi."
____còn____