Giày bị làm ướt, sền sệt đến cả người đều không thoải mái, Cố Tử Kỳ có thói ở sạch tất nhiên là rất không vui, đẩy cô gái trước mặt ra, “Cô không có mắt à, không thấy có người ở đây à.”
“Thực xin lỗi tiên sinh! Tôi không phải cố ý!”
“Lau khô.” Cố Tử Kỳ ý bảo cô nhìn đôi giày bị bẩn.
Kha Tiểu Hạ quả thực khinh bỉ, còn tưởng rằng người đàn ông này chỉ biết nện tiền, sẽ không giống với Kiều An độc miệng kia, hóa ra là cùng một mặt hàng!
Dù sao cô đeo khẩu trang nói chuyện không tiện, thật sự lười để ý tên hèn hạ này! Nhấc thùng nước, Kha Tiểu Hạ trực tiếp xoay người rời đi.
Cố Tử Kỳ nhìn cô nghênh ngang chạy lấy người quả thực kinh ngạc, “Đứng lại cho tôi!”
Kha Tiểu Hạ không để ý tới, thuận tiện đi nhặt cây lau nhà cách đó không xa.
“Tôi bảo cô đứng lại, điếc à?” Tuy Cố Tử Kỳ tức giận, nhưng vì tu dưỡng tốt nên sắc mặt vẫn như thường.
Kha Tiểu Hạ sửa sang lại khẩu trang, quay đầu nhìn Cố tử Kỳ, “Tiên sinh, tôi đã xin lỗi!”
Thế mà cô còn đúng lý hợp tình như thế! Cố Tử Kỳ rất không vui, “Thái độ của cô là gì.”
“Loại thái độ này của tôi chuyên môn để đối phó với người không có tố chất, đối với những người khác, công ty chúng tôi nhất định biểu hiện cực kỳ nhiệt tình!” Kha Tiểu Hạ đeo khẩu trang, nói chuyện mơ hồ không rõ nhưng đối phương có thể nghe được.
Lần này Cố Tử Kỳ giận thật, anh bị nhân viên của mình hắt nước còn bị mắng không tố chất! Thật tốt! Nhân viên vệ sinh của tập đoàn PL cũng kiêu ngạo như vậy! Xem ra tố chất của những nhân viên ở đây đều không cao! Lần này anh phải dọn dẹp sạch sẽ!
“Nha? Lần đầu chúng ta gặp gỡ mà cô đã coi tôi là loại khác, xem ra bổn thiếu gia ở trong mắt cô rất đặc biệt.” Cố Tử Kỳ cũng không giận, rũ ống quần ẩm ướt: “Kể cả cô muốn dùng cách này để hấp dẫn sự chú của tôi, thì cũng đáng tiếc, bổn thiếu gia không có chút hứng thú nào với cô. Hiện tại quỳ xuống lau khô, tôi có thể không so đo.”
Wow! Kha Tiểu Hạ quả thực muốn đấm ngực giống như tinh tinh rồi rống to vài tiếng! Đầu óc người này không bị hỏng chứ! Tự yêu mình như vậy!
Kha Tiểu Hạ không đi, cầm cây lau nhà trở về, “Lần đầu gặp mặt? Cố tiên sinh, lần trước ở giữa đường lớn ném tiền như thế có vui không! Sao lại quên mất tôi nhanh như vậy? Xin lỗi phải không? A, đúng, tôi nhớ ra nên xin lỗi như nào rồi!” Kha Tiểu Hạ sờ soạng tìm tờ một trăm đồng trong túi, là tờ tiền tìm thấy ở khách sạn vào buổi sáng, “Cầm đi, anh có thể đi mua quần mới!”
Cố Tử Kỳ nhìn Kha Tiểu Hạ đưa tờ tiền quen thuộc kia cho anh, đôi mắt anh có một tia sáng lướt qua, cô gái đêm qua?!
Anh thật sự ngoài ý muốn, trong khoảng thời gian ngắn ngủi lại đụng phải cô gái này ở công ty của mình!
“Là cô.” Cố Tử Kỳ rất có hứng thú.
Kha Tiểu Hạ giương mắt nhìn anh, “Đúng vậy! Thế mà anh còn nhận ra tôi!”
“Đúng là thiếu chút nữa đã không nhận ra cô.” Cô gái đêm qua đầu tóc rối loạn, trừ bỏ một đôi mắt, anh căn bản không muốn nhìn mặt cô.
Đúng vậy, trước nay anh đều như vậy, thậm chí anh còn không nhớ nổi tên của đám con gái trước kia, huống chi cố tình đi nhớ mặt người khác.
“Thật vinh hạnh, tên phá của như ngài còn nhận ra tôi.”
Tên phá của? Ấn tượng của người phụ nữ này với anh vẫn còn dừng lại ở quán cà phê? Nhìn lướt qua người phụ nữ trước mặt, hoàn toàn khác với bất kì cô gái nào khóc lóc náo loạn đòi anh chịu trách nhiệm!
Nhớ tới hành động khi say của người này, anh cong khóe môi, người ngốc như vậy, căn bản không biết người đêm qua là anh đi! Một khi đã như vậy, anh cũng bớt phiền toái vì phải tống cổ cô.
“Cô nên thấy vinh hạnh vì là nhân viên ở đây.”
“Không phải, là nhân viên tạm thời!” Cô hắt nước vào người anh, người đàn ông này lại người anh em keo kiệt như Kiều An, không chừng anh cũng đi tố cáo!
Cố Tử Kỳ cong khóe môi, a một tiếng, chỉ thẻ công tác trước ngực Kha Tiểu Hạ, “Trợ lý phòng kế hoạch cũng có nhân viên tạm thời, Kha Tiểu Hạ?”