Kha Tiểu Hạ bị chuông điện thoại đánh thức, mở mắt ra nhìn căn phòng xa lạ trước mặt, Đổng Như ở điện thoại kia đầu rống lên: “Kha Tiểu Hạ! Cậu ở đâu a! Cuối cùng cậu cũng nghe điện thoại!”
“Mình ở đâu…… Hình như là khách sạn……”
“Khách sạn! Cậu không sao chứ!”
Không có việc gì sao? Roi da…… Quần áo chạm rỗng, còn có bộ quần áo hôm qua cô mặc ở quán bar rơi vãi đầy đất, lại nhìn từng mảng tím đỏ trên người, dấu vết quỷ dị trên khăn trải giường, người như tan ra từng mảnh không cách nào động đậy.
Kha Tiểu Hạ mở to hai mắt, “Hình như có việc……”
“…… Cậu không phải là…… Còn nhớ rõ đối phương là ai không?” Đổng Như làm việc ở quán bar nhiều năm tất nhiên nghe hiểu lời nói của Kha Tiểu Hạ.
Nhìn căn phòng không có một cái……
Kha Tiểu Hạ nỗ lực nhớ lại, trong đầu trống rỗng, “Mất rồi…… Mình cũng không biết a……” Nhớ tới anh Lâm thịt mỡ ở quán bar kia, Kha Tiểu Hạ gần như rơi nước mắt.
“Đừng nóng vội đừng nóng vội! Tối hôm qua anh Lâm bị người ta đánh đến nhập viện, nghe chị em ở quán bar nói cậu bị một người đàn ông dẫn đi!”
Cô đã nhìn ra có một người đàn ông đưa cô đi…… Hơn nữa là ăn sạch sẽ…… Kha Tiểu Hạ nỗ lực ngồi dậy lục lọi trong phòng mấy lần, cũng không thấy thứ gì.
Co quắp ngồi dưới đất, một mảnh mờ mịt……
“Cậu có tìm được tin tức gì không?” Đổng Như ở đầu kia lại hỏi.
Kha Tiểu Hạ nhìn một tờ tiền trong tay, khóc không ra nước mắt, tìm được rồi, một trăm đồng, lại còn là tiền rơi vào hố xí…… Tất cả đều là bùn!
Kha Tiểu Hạ gần như du bay ra khỏi khách sạn, lại bay về nhà, tới cửa nhà, cô còn cảm giác chân mình run rẩy lợi hại.
Còn chưa lấy ra chìa khóa, Đổng Như ở bên trong đã mở cửa, hai người nhìn nhau trong chốc lát, đều trầm mặc không nói gì.
Đổng Như rót nước cho Kha Tiểu Hạ, Kha Tiểu Hạ liền cầm nước ngồi ở sô pha phát ngốc lại thở dài.
Đổng Như nhìn không được, an ủi, “Tuy ngày hôm qua cậu cho không, nhưng nghe nói người kia lớn lên không tồi.”
“…… Mình cho không?” Kha Tiểu Hạ không nói nổi giương mắt nhìn cô ấy.
“Chị em ở quán bar đều thấy, là cậu túm lấy người ta không buông! Ngay cả bảo vệ quán bar và Minh thiếu đều bị cậu đùa giỡn……” Đổng Như tận lực uyển chuyển nói lại.
Kha Tiểu Hạ đỡ trán, hành động khi say của cô rất kém, uống rượu xong chuyện gì cũng làm! Chính là cô không có chút ấn tượng nào! Kể cả cô cho không, nhưng người đàn ông tối qua đúng là không có tố chất, cô cho không liền không khách khí? Ngàn vạn lần đừng để cô biết là đồ đê tiện nào, bằng không cô thiến anh ta!
- ----------------------
Cố gia, Kiều An ngáp một cái nhìn thấy Cố Tử Kỳ ngồi ở trước bàn ăn xem báo chí, nghĩ đến đêm qua Cố Tử Kỳ không về, Kiều An chạy tới.
“Anh! Buổi sáng tốt lành!” Kiều An rất có tinh thần.
Cố Tử Kỳ lên tiếng, “Chào buổi sáng.”
“Hắc hắc hắc……” Kiều An lại gần, rất nhiều chuyện, “Tối hôm qua chơi vui vẻ không?”
“Cũng được.”
“Em thấy cô gái kia rất chủ động, rất nhiệt tình! Anh, em mới vừa về nước đã quen được người ta a!” Tối hôm qua anh ta nghe được chính miệng Cố Tử Kỳ thừa nhận có quen cô gái kia.
Quen? Anh quen ở chỗ nào! Nghĩ đến cô gái đêm qua uống say quyến rũ lung tung, anh thuận tay đưa cô đi mà thôi.
“Ừ.” Nhớ lại đêm qua, hương vị của cô gái kia cũng coi như không tồi, đủ chặt chẽ, cùng với mềm mại.
“Cô ta là ai nha!” Kiều An tò mò muốn chết, Cố Tử Kỳ đã từng là công tử đào hoa, nhưng đó là việc rất lâu trước kia, bây giờ anh gần như không chạm vào phụ nữ bên ngoài!
Anh ta cũng chưa nhìn rõ mặt mũi của cô gái tóc tai bù xù bị mang đi đêm qua!
Cố Tử Kỳ lật báo, trong đầu đích xác xuất hiện cô gái kia, đáng tiếc anh cũng không có chút ấn tượng nào với vẻ ngoài của cô, hành động của cô sau khi say quả thực kém muốn chết, uống say làm đầu tóc của mình bù xù, còn cầm rượu vang đỏ đổ từ trên đầu xuống coi như vòi hoa sen.
Nếu không phải đêm qua anh vô ý uống phải rượu có xuân dược, không đến mức bụng đói ăn quàng như vậy! Lên giường với mẹ của một đứa bé ba tuổi!
Uống một ngụm sữa bò, Cố Tử Kỳ không thể không thừa nhận, ít nhất thân thể của cô không làm anh thất vọng.