Hàng Tỷ Hào Sủng: Ông Xã Tổng Tài Từ Trên Trời Xuống

Chương 30




“Tôi không nhìn lén, là quang minh chính đại mà nhìn.”

Thấy Cố Tử Kỳ nhìn mình trắng trợn như vậy, Kha Tiểu Hạ há miệng nhỏ cắn vào lòng bàn tay anh. Cố Tử Kỳ bị đau mới buông lỏng cô ra.

Kha Tiểu Hạ lấy quần áo che kín thân thể, cơ hồ là nghiến răng thốt lên, “Cố, Tử, Kỳ! Anh lại làm điều bỉ ổi đáng khinh này!”

Kha Tiểu Hạ đây là đang sử dụng những ngôn từ mắng chửi trên thế giới gom góp nói anh! Lại ác liệt áp dụng trên người đàn ông như anh!

“Kha Tiểu Hạ, cô mắng đủ rồi thì nhanh mặc quần áo vào đi. Xét cái loại vóc dáng của cô mà nói, quả thực là ô nhục mắt bản thiếu gia!” Cố Tử Kỳ hiển nhiên rất khinh thường, nhìn thoáng qua lòng bàn tay bị Kha Tiểu Hạ cắn đến chảy máu, hơi vung tay rồi xoay người đi khỏi.

Kha Tiểu Hạ nhìn chằm chằm bóng dáng của anh, hận không thể chọc thủng ai đó bằng ánh mắt! Cô rốt cuộc đã tạo nghiệt gì mà đi bất cứ đâu đều gặp phải anh! Người đàn ông này chắc không phải vì cô thiếu nợ hai trăm vạn mà quấn lấy cô mãi! Anh ta dám "làm" cô xong vẫn quyết chí không thay đổi!

Kha Tiểu Hạ mới vừa cho được đầu vào áo, tay còn chưa mặc xong, Cố Tử Kỳ bỗng xoay người nói: “Động tác cô nhanh lên giùm, tôi không thích phải chờ đợi.”

Sau đó Cố Tử Kỳ nhìn người phụ nữ đang trưng bày ra vẻ mặt ngốc nghếch kia: Một bàn tay của Kha Tiểu Hạ vẫn chưa mặc tay áo vào, chỉ một nửa chui vào ống tay áo, một nửa khác để yên rũ xuống. Bỏi vì Cố Tử Kỳ đột nhiên xoay người, cô theo bản năng dùng tay che ngực lại.

Cô hung hăng trừng mắt với anh, “Rốt cuộc anh còn chưa nhìn đủ sao!!”

Cố Tử Kỳ bình thản thu hồi tầm mắt, vẻ mặt hờ hững: “Eo của cô rất nhỏ.” Đêm đó anh không để ý lắm, cũng do hai người bị hơi men thúc giục -- tình rượu, nào còn nghĩ được chuyện khác.

“……” Kha Tiểu Hạ không thèm đáp lại, cô cực kỳ không muốn phí lời với người đàn ông này.

Xác định anh đã đi ra ngoài, Kha Tiểu Hạ mặc quần áo thật nhanh, xong xuôi liền phi thật nhanh ra ngoài cửa. Cô liếc mắt nhìn thấy Cố Tử Kỳ đang chờ ngoài đó, nhưng trực tiếp làm lơ anh, muốn chạy thật nhanh rời khỏi.

Cố Tử Kỳ thấy cô lơ mình cũng không tức giận, đi nhanh theo sát cô.

Hiện tại điện thang máy đều đã tắt, muốn rời khỏi công ty tất nhiên cầu thang thoát hiểm. Kha Tiểu Hạ đi xuống được một tầng, đỡ tay vịn quay đầu lại nhìn người đàn ông phía sau.

Thấy Kha Tiểu Hạ dừng lại nhìn anh chằm chằm, Cố Tử Kỳ cũng dừng bước nhìn cô.

Kha Tiểu Hạ giận quá bật cười: “Cố tiên sinh, anh cứ đuổi theo tôi mãi như vậy cũng vô dụng thôi. Tôi không có hai trăm vạn ngay! Chút tiền còn lại căn bản không có khả năng trả được cho anh! Tôi đã cố vơ vét mọi thứ đưa anh rồi, anh có thể cho tôi ít không khí để thở được không?” Nào có đòi nợ như âm hồn bất tán giống anh! Kha Tiểu Hạ sắp phát điên đến nơi rồi!

“Cô thật sự không khó chịu chút nào?” Có lẽ chứng dị ứng hải sản không xuất hiện nhanh như thế? Nhưng một ngày đã qua rồi!

“Phải nhìn anh, toàn thân tôi không có chỗ nào có thể thoải mái cả!” Kha Tiểu Hạ nghiến răng nghiến lợi, “Dù sao tôi cũng không còn tiền! Anh cứ đi theo cũng không lấy được!”

“Tôi biết cô không có tiền.” Cố Tử Kỳ cong cong khóe môi, đánh giá người con gái trước mặt.

Ánh mắt anh như có thể xuyên thấu qua lớp quần áo kia nhìn ngắm thân thể cô, vừa rồi chiếc eo thon nhỏ tinh tế bại lộ trước mặt anh. Eo non mịn đến vậy, nếu được ôm sẽ rất thoải mái, giống thân thể cô từng làm anh điên cuồng trong một đêm kia.

Bị Cố Tử Kỳ nhìn chăm chú trắng trợn quá mức, Kha Tiểu Hạ cảm thấy không được tự nhiên, hít sâu một hơi, nói bằng bất cứ giá nào, “Cố Tử Kỳ! Loại công tử nhiều tiền không có chỗ tiêu như anh, lại lì lợm đi theo tôi mãi, nếu không vì đòi tiền thì là gì? Còn không phải anh đang nghĩ đến việc "làm" tôi sao! Muốn thì cứ nói thẳng!”

Tai Cố Tử Kỳ nghe lời nói đầy căm phẫn uất hận của Kha Tiểu Hạ, quả thực nửa ngày cũng chưa phản ứng nổi. Anh nhìn vị trước mặt có thể thốt ra những từ ngữ đó mà mặt không đỏ thở không gấp, thật sự muốn bật cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.