Đột nhiên, bả vai run lên, Thịnh Vị Ương gần như là theo bản năng đẩy Jay ra.
Chờ khi cô lấy lại tinh thần, Jay đang dùng vẻ mặt bi thương nhìn cô, ánh mắt ôn nhu không chút nào che dấu mất mát.
“Bùm” lập tức, tràn đầy áy náy xông lên, tiểu nhân nhi trong lòng nhảy lên rít gào,
“Hoàng Phủ ba tuổi, tôi đã biết! Anh nha, đừng lải nhải nữa!”
……
Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương xấu hổ đỏ lên, khụ khụ, bước bước nhỏ chạy tới, mới vừa mở miệng, lời nói còn chưa nói ra, liền nghe thấy Jay hỏi cô nói,
“Ương Ương, sao em lại gầy như thế?”
Thịnh Vị Ương lại ngây ngẩn cả người.
Hôm nay Hoàng Phủ Bạc Ái còn nói với mẹ Trương phải bồi bổ núi ngực cho cô, cô gầy đến rõ ràng như vậy sao? Khẳng định là bị quỷ ấu trĩ kia giày vò!
Mỗi ngày hầu hạ anh ta ăn uống, yêu cầu cao như vậy, buổi tối còn không cho người ngủ ngon!
Ánh mắt liễm diễm của cô gái nhỏ hiện lên một tia xấu hổ phẫn nộ, bị người đàn ông nhạy bén bắt giữ được.
Thịnh Vị Ương lại cười tủm tỉm buông tay nói,
“Gần đây tớ giảm béo thôi! Jay, có cảm thấy tớ càng xinh đẹp không!”
Nói xong, đôi tay Thịnh Vị Ương nâng cằm của mình, mắt đào hoa chọc người chớp chớp, một bộ dáng tự kỷ “Tớ đẹp không?”.
“Vốn dĩ đã xinh đẹp,” Jay sủng nịch sờ sờ tóc dài của Thịnh Vị Ương, cười trêu chọc nói, “Đừng gầy nữa, gầy nữa một trận gió là có thể thổi em đi rồi.”
……
Thịnh Vị Ương khí phách vung tay lên,
“Không có việc gì! Chờ khi gió to cấp tám thổi tới, tớ nhất định ôm chặt đùi cậu trước!”
“Được.”
“Jay, đi, tớ mời cậu ăn cơm!”
“Ương Ương, hiện tại mới bốn giờ chiều, ăn bữa tối có phải hơi sớm hay không?”
“Sớm cái gì! Giờ đi không phải là năm giờ rồi sao!”