Trong lòng Thịnh Vị Ương “Lộp bộp” cả kinh, có chút thấp thỏm hỏi anh,
“Vậy tôi hôn, anh liền đáp ứng sau này không phái người đi theo tôi nữa đúng không?”
Hoàng Phủ Bạc Ái càng thêm khinh thường liếc mắt nhìn xéo cô một cái, con báo nhỏ giảo hoạt này, quả nhiên biết tính kế! Được một tấc lại còn muốn tiến một thước!
Thịnh Vị Ương cũng ngữ khí cường ngạnh, khôi phục chiến đấu kiêu ngạo của tiểu cường,
“Được không, Hoàng Phủ ba tuổi?”
Lỗ mũi Hoàng Phủ Bạc Ái hừ lạnh, tức giận đến rất muốn tát cô một cái, nhưng mạnh mẽ chống đỡ lại tham luyến cô gái nhỏ trong lòng ngực thật sâu.
“Vậy anh coi như là chấp nhận!”
Thịnh Vị Ương nghịch ngợm ngoắc ngoắc khóe mắt, Hoàng Phủ Bạc Ái lại hừ một tiếng, xem như chấp nhận.
Thịnh Vị Ương cực kỳ vừa lòng, hôn một cái là có thể đổi được tự do ra cửa sau này, cớ sao mà không làm chứ!
……
Thịnh Vị Ương hít sâu một hơi, có chút khẩn trương cầm nắm tay, sau đó chậm rãi để sát vào khuôn mặt nhỏ, khoảng cách giữa chóp mũi hai người càng ngày càng gần.
Hơi thở Hoàng Phủ Bạc Ái hơi loạn, Thịnh Vị Ương chu cái miệng nhỏ anh đào lên, chuồn chuồn lướt nước mổ một cái trên môi mỏng của anh, sau đó vội vàng rụt rụt cổ.
Hoàng Phủ Bạc Ái đè nén hô hấp, bóp eo thủy nộn của cô, thanh tuyến trầm thấp nói không nên lời,
“Thịnh Vị Ương, bình thường tôi hôn cô như vậy à? Tôi muốn kiểu hôn Pháp nóng bỏng.”
“Anh……” Sắc mặt Thịnh Vị Ương bạo hồng.
“Không hôn liền đi ra ngoài,” Hoàng Phủ Bạc Ái cố ý kích cô, “Mất mặt xấu hổ!”
……
Thịnh Vị Ương quả nhiên thẹn quá thành giận, đột nhiên liền nhấc cằm, chóp mũi nhỏ tinh xảo cọ lên mũi anh,
“Ai sẽ không!”
“Vậy cô hôn một cái đi!”
“Hôn thì hôn!”
Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương kéo căng một chút! Giơ tay liền ôm lấy cổ Hoàng Phủ Bạc Ái.