ditor: May
Nắm tay phấn nộn của Thịnh Vị Ương lại gắt gao nắm chặt lại.
Hoàng Phủ Bạc Ái đã thu hồi tầm mắt tiếp tục nhìn máy tính, Thịnh Vị Ương bỏ lỡ người đàn ông cúi đầu trong nháy mắt kia, cặp mắt sâu đen nhánh xẹt qua một tia sáng tà ác vui đùa.
Hơn bảy giờ sáng hôm nay, mẹ Trương gọi điện thoại tới xin nghỉ với Hoàng Phủ thiếu gia.
Vốn mẹ Trương chỉ là nói xin nghỉ một ngày, chỉ là không nghĩ tới chính là, thiếu gia bọn họ lại có thể chủ động nói có thể xin nghỉ một tuần.
Lúc ấy mẹ Trương còn cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác, cả người ngây ngốc một hồi lâu, trong gió hỗn độn……
……
Thịnh Vị Ương đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, mở miệng hỏi,
“Sao hôm nay anh không đi công ty làm việc?”
“Nhìn dáng vẻ cô thật sự rất không hy vọng nhìn thấy tôi.” Sắc mặt Hoàng Phủ Bạc Ái càng thêm hung ác nham hiểm, lạnh lùng liếc cô.
Thịnh Vị Ương dường như không có việc gì trở về một câu,
“Tôi chỉ là suy nghĩ Boss của Hoàng Phủ đế quốc trốn việc sẽ không tốt lắm.”
Nội tâm lại đang rít gào, vô nghĩa! Cô ước gì từ nay về sau đều không cần nhìn thấy nam ác ma chỉ số thông minh ba tuổi này!
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh buốt xuy một tiếng,
“Vậy phu nhân Boss thật là suy xét đến chu toàn.”
“Không cần cảm tạ không cần cảm tạ,” Thịnh Vị Ương kiêu ngạo vẫy vẫy tay, “Rốt cuộc đây là tôi nên làm.”