Hàng Này Khó Xơi

Chương 3: Nhiều lần bất nghĩa gặp báo ứng




Tiếng mưa rào rào, chúng tôi đi về dọc theo đường cũ, mưa cứ gõ lộp độp lên ô, màn mưa che phủ cả thế giới bên ngoài, chỉ có tôi vàn hắn bước đi dưới tán ô.

Tôi nói: “Nói ra sợ là công tử chê cười... gia mẫu định gả tiểu nữ cho người tiểu nữ không thích, lòng tiểu nữ thấy tủi thân nên mới chạy đi...” Từ lời tôi nói có thể thấy tôi là một cô nương có cá tính, không chịu gò bó dưới tư tưởng phong kiến, hướng tới cuộc sống tự do yêu đương, tự quyết định hôn ước của mình... mà kiểu cô nương này mười phần thì tới chín phần (90%) là kiểu các thư sinh phong lưu thích.

Hắn hơi ngạc nhiên: “Tiểu thư có người trong lòng rồi?”

Tôi lắc đầu: “Tiểu nữ nguyện một lòng với một người tới khi già, không chia ly. Nhưng gia mẫu lại muốn gả tiểu nữ cho kẻ háo sắc, cả ngày trăng hoa.” Ý là tuy tôi có cá tính, nhưng vẫn là một cô nương trọng tình nghĩa, ghét kẻ chơi bời không chung thủy.

Hắn khẽ nhíu mày: “Lão phu nhân không biết tính xấu của người kia sao?”

Tôi ủ rũ đáp: “Gia mẫu chỉ nói đó là lời đồn cả... Tiểu nữ không thể bất hiếu, chỉ đành nghe theo lời cha mẹ...”

Hắn lắc đầu liên hồi: “Không thể nói như vậy, bất hiếu có ba loại, hùa theo cha mẹ để cha mẹ mắc vào chỗ bất nghĩa, vậy mới là bất hiếu. Nếu chuyện kết hôn này không phải ý cô nương muốn, sau đó khiến cô mâu thuẫn với lão phu nhân, gia đình không hòa thuận, cả ngày không yên, vậy ngược lại tội bất hiếu càng nặng.”

Tôi hơi ngẩn ra, hắn nói đâu ra đấy, đúng là không giống loại chơi bời lêu lổng suốt ngày dụ dỗ các thiếu nữ.

Hắn an ủi tôi: “Nhất định lão phu nhân mong muốn tiểu thư có một nơi yên ổn để dựa vào, tiểu thư bàn bạc lại với lão phu nhân xem sao.”

Tôi gật đầu đồng ý, thầm nghĩ giả như không bàn bạc được thì xui hắn mang tôi trốn, nửa đường bày ra vài chiêu cuỗm lấy tiền của hắn là xong!

Tôi không kìm được mà mím môi, một cơn gió lạnh thấm vào người khiến tôi hắt xì hai cái. Cố Hoa dừng bước, nhìn quần áo đã ướt sũng của tôi thì bèn cởi áo ngoài của hắn ra khoác lên người tôi: “Lạnh lắm hả?”

Tôi đỏ mặt, cúi đầu, vẫn giữ kiểu rụt rè được dạy bảo của các tiểu thư khuê các từ đầu tới cuối.

Hắn ngẩng đầu nhìn đường núi: “Chỗ này cách tự còn một đoạn đường nữa, nếu tiểu thư không để ý thì tại hạ ôm tiểu thư bay lên đó?”

Tôi đang ngơ ngác thì hắn đã đặt chiếc ô vào tay tôi, rồi một tay ôm eo, một tay vòng ngang ôm vai tôi, nhảy lên một cái rồi cứ thế bay...

Nước mưa như hạt trân châu trong suốt rơi lên mặt tôi, Cố Hoa như con chim yến trong làn mưa, nhẹ nhàng đạp lên nhánh cây rồi đi về hướng ngôi tự ở lưng chừng núi. Hạt mưa bay tán loạn, ô giấy bị gió thổi phát ra tiếng ào ào.

***

“Hắt xì!!” Tôi nằm trên giường, nước mũi chảy liên tục. Đầu tiên là bị dính mưa rồi ướt sũng, sau lại bị khả năng khinh công cao siêu của Cố Hoa dọa hết hồn, tôi liền sốt cao không dứt, vô cùng khó chịu...

Thảm là ở chỗ cả Thúy Hoa và hòa thượng đều không có ở tự, không biết “kẻ địch” kia đã đi chưa, tôi cũng không dám đến phòng bếp nấu nước để tắm, tóc tai bị ướt đến giờ vẫn chưa khô.

“Lý tiểu thư?” Đột nhiên Cố Hoa gõ cửa: “Tại hạ vừa đun cho tiểu thư bát nước gừng, tiểu thư mau uống để tan đi cái lạnh.”

Tôi thầm ngạc nhiên, do hắn đã đoán được tôi không có người hầu hạ hay hắn cho rằng tiểu thư khuê các như tôi sẽ mở cửa cho người đàn ông vừa mới quen?

Tôi giả giọng như giọng Thúy Hoa: “Cám ơn công tử, tiểu thư nhà tôi vừa uống nước gừng, đang đi ngủ rồi. Tiểu thư nói công tử cũng dính mưa nên tự mình uống đi.”

Tôi vừa nói xong thì cửa kẽo ka kẽo kẹt rồi mở ra...

Tôi: “...”

Hắn thấy tư thế gân cổ lên để giả giọng của tôi thì không nhịn được cười: “Lúc tiểu thư chạy đi thì a hoàn và người hầu đều đã đi khỏi tự để tìm cô rồi, nếu không thì sao tại hạ tìm thấy cô ở sau núi được.”

Tôi: “...”

Hắn bê bát nước gừng đến trước mặt tôi, thấy mặt tôi nóng đến đỏ bừng thì ngạc nhiên hỏi: “Tiểu thư sốt rồi à?” Nói xong thì giơ tay lên sờ trán tôi...

“Không, không, sốt nhẹ thôi, ngủ giấc là khỏe...”

Hắn không nhịn được cười: “Tôi đi tìm đại phu cho cô nương.”

“Ấy... Không cần đâu, ngoài kia trời mưa to, đại phu sẽ không đi tới.”

Hắn hỏi: “Sao tiểu thư biết đại phu sẽ không tới?”

Tôi ngớ ra, hấp tấp quá quên mất tôi vẫn đang giả làm Lý Viện Viện, cô ta mới ở tạm trong Phổ Đà tự thì sao biết đại phu ở gần đây sẽ không đến?

Tôi vội vàng ho một cái: “Là... Là do mưa to quá, chắc chắn đường núi sẽ khó đi...”

Hắn cười mà như không, lại hỏi: “Lão phu nhân đâu? Người không ở trong phòng sao?”

Tôi ho càng mạnh hơn: “Giờ... giờ này gia mẫu đã đi ngủ rồi, tiểu nữ không muốn khiến người lo lắng.”

Cố Hoa “ồ” một tiếng, cuối cùng không cố hỏi nữa, để yên tôi uống nước gừng.

Tôi cứ luôn cảm giác được có gì đó không đúng, hắn nói hắn thấy a hoàn và người hầu đều chạy đi tìm tôi, nhưng vì sao hắn không nói cho bọn họ biết là tôi ở sau núi?

Mà tôi cũng thường chạy khỏi tự để trốn kẻ địch, Thúy Hoa cùng hòa thượng không cần thiết phải tìm tôi lâu thế mà vẫn chưa về...

Cố Hoa cầm lấy cái bát tôi đã uống hết, nói một cách tự nhiên: “Tiểu thư nằm nghỉ lát đi, sốt cao thế này mà không có người chăm sóc thì làm sao được? Tại hạ ở lại đây chăm sóc tiểu thư vậy.”

Tôi: “...”

Tôi càng ngẫm càng thấy không đúng, nhưng bên ngoài trời cứ mưa to mãi không ngừng, cơ thể tôi còn đang sốt cao, mê man chẳng còn chút sức nữa.

Cố Hoa hỏi tôi: “Tiểu thư đã ở đây mấy ngày liệu có từng thấy một vị cô nương xinh đẹp mặc quần áo màu xanh?”

Tôi đáp yếu ớt một tiếng “không“.

Hắn lại nói: “Sát vách tại hạ có một vị họ Đỗ, huynh ấy nói năm trước lúc lên kinh đi thi đã coi vị cô nương áo xanh ở đây là tri kỷ. Đã hai năm qua rồi nhưng huynh ấy vẫn nhớ vị cô nương đó đến mức lâm bệnh, vẫn muốn gặp lại, nhưng vị hòa thượng trong tự nói là cô nương ấy chết rồi?”

Lòng tôi chùng xuống, biết chỗ nào không đúng rồi. Vị Đỗ kia chẳng phải là “kẻ địch” mà Thúy Hoa nhắc đến sao?

Kẻ địch bị tôi lừa rồi về tìm lại tôi có ba loại:

1. Đường đời cô đơn, muốn tìm tôi nối lại duyên xưa.

2. Bỗng chợt hối hận số tiền hắn cho tôi, muốn lấy lại tiền.

3. Có chút lương tâm, lo tôi vẫn ở đây đợi hắn, đến báo với tôi một tiếng hắn đã yên bề gia thất.

Tôi sợ mấy người này có thể là người quan phủ phái tới để làm chứng rồi bắt tôi, vì vậy xưa nay đều không gặp, nói dối rằng tôi chết rồi, có chuyện thì cứ thắp hương.

Tôi bĩnh tĩnh lại, không hoang mang nữa, tỏ vẻ tiếc nuối: “Ai... Người có tình lại không thể làm người thân, cách trở đất trời, thật là đáng tiếc.”

Cố Hoa cũng thương xót một hồi, nhưng lại nói: “Vị Đỗ kia lại không tin lời hòa thượng, cảm giác rằng cô nương đó vẫn còn sống, cứ cố chấp ở lại đợi cô ấy xuất hiện...”

Hóa ra vấn đề ở chỗ này! Vậy thì tôi càng không thể trở lại tự được! Chắc chắn Thúy Hoa đã để lại ám hiệu ở cửa sau tự, nhưng mà lúc Cố Hoa đưa tôi bay về lại vào cửa trước!

Cố Hoa ngừng một lát rồi ra vẻ huyền bí: “Huynh ấy nói cô nương đó không phải người thường, sẽ không chết dễ dàng!”

Tôi ôm cái gáy nóng rực, không thể nói được gì. Năm đó vị Đỗ này lòng dạ lương thiện, trung hậu chính trực làm lương tâm của tôi trồi lên, không lừa chút tiền nào của hắn mà ngược lại còn bịa rằng tôi là con rắn xanh ở sau núi. Ai ngờ hắn không sợ, còn muốn làm bạn với tôi! Hai năm nay hắn bặt vô âm tín, sao lần này lại đến chứ!

Cố Hoa tiếp tục nói: “Hòa thượng nói ông ấy tự tay an táng vị cô nương đó, huynh ấy vẫn không tin, khăng khăng muốn đi bái tế cô, nhưng chiều nay hòa thượng đi ra ngoài liền đi luôn chưa thấy về.”

Tôi: “...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.