(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lộ Khả Doanh cuối cùng đã chọn được tấm voan trắng tinh, viền ngoài là ren đục lỗ dày dặn, trông rất hợp với váy cưới của cô.
Tống Nguyên thay lại quần áo của mình, vắt chiếc áo vest không vừa người lên ghế sofa.
"Tối nay cùng ăn cơm nhé." Lộ Khả Doanh bước tới, tay tự nhiên đặt bên cạnh, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út lấp lánh chói mắt.
"Văn Dã không biết suốt ngày cứ phiêu bạt ở đâu, lâu lắm rồi chẳng gặp được lần nào..." Lộ Khả Doanh nghiêng người lại gần, hạ thấp giọng như đang tâm sự với một người bạn thân thiết: "Bố mẹ cậu ấy lo lắm."
Tống Nguyên ngửi thấy mùi hương từ người Lộ Khả Doanh, rất ngọt, như trái cây chín mọng.
"Được ạ." Tống Nguyên dời ánh mắt khỏi chiếc nhẫn kim cương, mỉm cười với cô: "Em cũng lâu rồi không ăn cơm cùng anh Văn Thuật."
Xe của Văn Thuật đỗ bên kia đường, Tống Nguyên đi bên cạnh hắn. Khi Văn Thuật nói chuyện, y sẽ nghiêng đầu ngước nhìn hắn, khi cười thì mắt cụp xuống, hàng mi dài mảnh khẽ chạm vào mi dưới.
Vẻ đẹp sinh động của Tống Nguyên, là những điều mà Văn Dã chưa từng được chứng kiến.
Đến bên xe, Văn Thuật ngồi vào ghế lái, Lộ Khả Doanh đứng trước ghế phụ, tay đặt trên tay nắm cửa.
Tống Nguyên đứng một lúc, bỗng có một bàn tay lướt qua cánh tay y, mở cửa xe thay y.
Tống Nguyên quay đầu lại, chạm phải đôi mắt đen thẫm như màn đêm của Văn Dã, ngập ngừng một chút mới nói: "Cảm ơn."
Y ngồi cùng Văn Dã ở hàng sau, sau khi Lộ Khả Doanh ngồi xuống ghế phụ, cô giơ tay đấm nhẹ vào vai Văn Thuật: "Anh xem Văn Dã kìa, còn biết mở cửa xe giúp người ta cơ!"
"Ở với anh trai cậu lâu thế rồi, thế mà chưa bao giờ thấy anh ấy mở cửa xe cho chị." Lộ Khả Doanh nghiêng người, giọng điệu tiếc nuối, nhưng Tống Nguyên nhận ra ý khoe khoang trong khóe miệng khẽ nhếch của cô.
Tống Nguyên ngẩng đầu, thấy đôi mắt bình lặng của Văn Thuật trong gương chiếu hậu.
Xe chạy vào một con hẻm, dù là đường một chiều nhưng vẫn khó đi, những tòa nhà ống hai bên đường xây xiêu vẹo, tiếng leng keng vọng ra từ những ô cửa sổ hẹp.
"À phải rồi." Lộ Khả Doanh đặt điện thoại xuống, cô nghiêng đầu, liếc nhìn Văn Dã ngồi phía sau: "Không phải vẫn ở nhà bạn gái sao, sao hôm nay không dẫn cô ấy đến cùng?"
Cảm nhận được cơ thể hơi cứng đờ của người bên cạnh, Văn Dã cụp mắt cười cười, ngón tay đặt bên hông co lại: "Không tiện lắm."
"Không tiện... chẳng lẽ cậu tìm được bạn gái là người nổi tiếng hả?" Giọng Lộ Khả Doanh cao lên một chút, cô định bám vào ghế xoay người lại, nhưng bị ánh mắt của Văn Thuật ngăn lại, bèn chu môi, ngồi ngay ngắn trở lại.
"Cũng gần như vậy." Văn Dã liếc mắt nhìn Tống Nguyên đang ngồi thẳng bên cạnh, giọng trở nên dịu dàng, "Còn kiêu hơn cả minh tinh."
Tống Nguyên vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, đuôi tóc màu hạt dẻ mềm mại dán vào gáy, nhưng chẳng biết từ lúc nào chân đã vượt qua giới hạn, giẫm thật mạnh lên chân anh.
"Tính tình cũng khó chịu." Văn Dã chạm phải ánh mắt của Văn Thuật trong gương chiếu hậu, cười cười: "Không vui còn tùy tiện giẫm lên chân người khác."
Vừa dứt lời, khóe môi Tống Nguyên không tự chủ được mím lại, y định rút chân về, nhưng phát hiện đầu gối đã bị Văn Dã giữ chặt.
Tống Nguyên quay đầu lại, nhíu mày, ánh mắt đầy ý cảnh cáo.
Lòng bàn tay Văn Dã đè lên đầu gối Tống Nguyên, người hơi nghiêng về phía trước: "Đúng không, Tống Nguyên?"
"Tống Nguyên cũng gặp rồi sao?" Lộ Khả Doanh hỏi từ ghế trước.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay Văn Dã rất nóng, ngón tay ôm khít lấy đầu gối y, hơi ấm lan tỏa trên da thịt và xương cốt, Tống Nguyên cựa quậy chân nhưng không thoát ra được.
Y giơ tay lên, nắm lấy cổ tay Văn Dã, gỡ bàn tay trên đầu gối ra, không tự nhiên nói: "Tạm coi là đã gặp."
Trong xe trở nên yên tĩnh hơn nhiều, ngoại trừ thỉnh thoảng Lộ Khả Doanh quay đầu hỏi Văn Thuật vài chi tiết về tiệc đính hôn, không ai nói gì nữa. Tống Nguyên và Văn Dã ngồi im lặng ở hàng sau, mãi đến khi xuống xe, Văn Dã mới bước đến gần y, cúi đầu: "Cậu giẫm mạnh quá đấy."
Tống Nguyên nhìn thẳng về phía trước, môi khẽ mấp máy: "Đáng đời."
Văn Dã đi song song với y vài bước, tay móc từ túi ra một viên kẹo, vỏ là giấy bóng nhiều màu.
"Ăn kẹo không?" Văn Dã cụp mắt hỏi y.
Tống Nguyên liếc nhìn, y vốn định hỏi vị gì, nhưng Văn Thuật đi phía trước bỗng quay đầu gọi tên y, Tống Nguyên mỉm cười, vừa bước nhanh về phía trước vừa nói với Văn Dã: Không ăn.
Địa điểm ăn cơm là một nhà hàng phương Nam nhỏ, xung quanh dựng mấy tấm bình phong thêu, Văn Thuật cầm thực đơn, gọi vài món. Tống Nguyên không có khẩu vị gì, nhưng vì là món Văn Thuật gọi, y vẫn gắng ép mình ăn nhiều.
Ăn xong miếng trứng hấp cuối cùng, Tống Nguyên thấy bát sứ đặt bên tay y, bên trong đựng chè thạch màu nâu sẫm với đường nâu.
"Chè thạch ở đây khá ngon." Văn Thuật nói với y, "Có thể thử xem."
Dạ dày đầy ắp thức ăn bắt đầu co thắt, Tống Nguyên cười gật đầu, múc một muỗng cho vào miệng, tốc độ nhai chậm lại vì dạ dày khó chịu.
"Tống Nguyên ăn không quen sao?" Lộ Khả Doanh chớp mắt hỏi y, tay đặt lên mu bàn tay Văn Thuật, "Anh thích ăn không có nghĩa là Tống Nguyên cũng thích."
Lộ Khả Doanh nắm tay Văn Thuật, hơi áy náy cười với Tống Nguyên: "Anh ấy luôn thế, tự mình thích ăn thì nghĩ người khác cũng thích theo."
"Không có." Ngón tay Tống Nguyên nắm chặt muỗng sứ trắng, đầu ngón tay hơi đỏ vì dùng lực, y cúi đầu, lại ăn một miếng, trong giọng nói pha lẫn nụ cười mơ hồ: "Em thực sự thích món này mà."
Tống Nguyên ăn rất nhanh, bát chè thạch đầy ăn hết một nửa, đá vụn tan thành nước nổi trên mặt, đường nâu bị pha loãng, màu sắc nhạt đi nhiều.
"Cậu gọi điện một cuộc về nhà đi." Văn Thuật cầm điện thoại nhìn Văn Dã ngồi đối diện mình, "Bố lo lắng cho cậu lắm đấy."
Văn Dã rũ mi mắt, cười cười: "Khi đó bố đuổi tôi ra ngoài, còn nói là dù chết cũng đừng vác mặt về mà."
"Đó là lời nói lúc tức giận." Văn Thuật đứng dậy, "Đi thôi, theo anh gọi điện cho bố."
Nhìn Văn Dã đi theo Văn Thuật ra ngoài, Tống Nguyên đặt muỗng xuống, ngẩng đầu, nhìn Lộ Khả Doanh ngồi đối diện.
"Sao không ăn nữa?" Lộ Khả Doanh đột nhiên hỏi y, ngón tay khẽ xoay chiếc nhẫn đeo trên tay kia.
"Em ăn không vô." Tống Nguyên nói.
"Cũng phải." Lộ Khả Doanh chống khuỷu tay lên bàn, mái tóc rối buông lỏng rơi xuống trán, "Ăn không được thì đừng cố, sẽ khó chịu đấy."
Không hiểu vì sao, nhạc trong nhà hàng bỗng đổi từ nhạc piano sang bài Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài, ngay sau đó là tiếng cười nói từ bàn bên cạnh, bảo rằng muốn “hóa thành bươm bướm.”
Tống Nguyên cụp mắt, nhìn bát sứ trắng trước mặt, y đưa tay, gạt muỗng trong bát sang một bên, rồi bưng lên, uống hết nửa bát chè thạch còn lại.
"Có người có thể sẽ cảm thấy khó chịu." Tống Nguyên nhìn vào mắt Lộ Khả Doanh, đưa tay rút giấy lau miệng.
"Nhưng cũng có thể dạ dày em rất tốt." Tống Nguyên nói với cô.
Lộ Khả Doanh nhìn y một lúc, mới rất chậm rãi nói: "Vậy sao."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");