Hàng Giả - Nhập Miên Tửu

Chương 58: Kết thúc




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trên chuyến bay đến Palau, họ đang chiếu phim siêu anh hùng. Dù đây là lĩnh vực Tống Nguyên chưa từng đụng đến, nhưng khi Văn Dã đưa cho y một bên tai nghe, y vẫn nhận lấy rồi đeo vào. Văn Dã trông có vẻ rất vui, ánh sáng từ màn hình điện tử hắt lên gương mặt anh, như thể cả hàng mi cũng đang lấp lánh.

Sau ba phút xem phần mở đầu, Tống Nguyên đã bộc lộ điểm yếu của mình. Y gối đầu lên tựa lưng ghế của Văn Dã, khi một người đàn ông có vẻ cường tráng xuất hiện trong video, y ghé sát tai Văn Dã, giơ tay chỉ và hỏi: "Đây là Superman phải không anh?"

Văn Dã không nhịn được cười, nghiêng người về phía Tống Nguyên, mắt vẫn dán vào màn hình: "Đây là Marvel."

"Ồ." Tống Nguyên gật đầu, thuận thế tựa đầu lên vai Văn Dã. Thanh tiến độ màu xanh chậm rãi di chuyển được một đoạn ngắn, y lại không nhịn được hỏi Văn Dã: "Vậy người này là Batman?"

Văn Dã quay đầu cúi xuống nhìn Tống Nguyên. Không lâu sau, Tống Nguyên cảm nhận được ánh mắt đó, ngẩng đầu lên nhìn anh. Khoang máy bay với ánh sáng mờ ảo dường như rất thích hợp cho một nụ hôn. Ngay sau khi tiếp viên kéo rèm xuống, Văn Dã đã cởi dây an toàn, cúi xuống hôn Tống Nguyên. Vốn dĩ nụ hôn trên không trung khá lãng mạn, nhưng khi Văn Dã đang hôn khóe môi Tống Nguyên, người được hôn lại phá tan bầu không khí bằng câu nói: "Sổ tay an toàn nói trong chuyến bay phải thắt chặt dây an toàn."

Văn Dã lùi lại một chút, nhìn vào mắt Tống Nguyên, đáp: "Đôi khi cũng có thể vi phạm quy tắc." Tống Nguyên không đáp lại, y chỉ áp sát và đào sâu nụ hôn đó, tiện thể cũng cởi luôn dây an toàn của mình. Bộ phim vẫn đang chiếu, dù đã xem không dưới mười lần, nhưng khi hôn Tống Nguyên, anh cũng tạm quên đi cốt truyện đã thuộc nằm lòng.

Thời gian bay dài dường như có thể tiêu hao bằng vài nụ hôn và những cái nắm tay. Khi xuống máy bay, nữ tiếp viên tóc vàng mắt xanh đứng ở cửa khoang, cười nói với Tống Nguyên bằng tiếng Trung không được trôi chảy lắm: "Chúc quý khách có chuyến đi vui vẻ." Tống Nguyên liếc nhìn gáy Văn Dã đang đi phía trước, quay sang nói với tiếp viên: "Chắc chắn rồi."

Vé máy bay đi Palau do Tống Nguyên đặt, nhưng lịch trình cụ thể đều do Văn Dã lo liệu. Vừa ra khỏi sân bay, Tống Nguyên đã thấy một người đàn ông da ngăm cầm tấm biển có ghi Song và Wen. Văn Dã đưa hành lý trong tay cho anh ta, dùng tiếng Anh chào hỏi một cách thân quen. Người đàn ông dừng lại một lúc, ánh mắt vượt qua Văn Dã và dừng lại ở Tống Nguyên.

"Ngài là Song phải không, nhìn là biết ngay." Người đàn ông không nói thêm về chủ đề này nữa, anh ta kéo vali đi trước, giới thiệu sơ qua về khách sạn họ sẽ ở. Tống Nguyên đi sau Văn Dã, đến khi sắp lên xe mới hỏi Văn Dã có từng đến Palau chưa, Văn Dã cười cười, giọng điệu có phần nhẹ nhàng đáp: "Cũng tính là có."

Kể từ khi ở bên Tống Nguyên, thỉnh thoảng Văn Dã cũng hồi tưởng về quãng thời gian đơn phương có phần khổ sở của mình, nghĩ đến những việc vô ích anh đã làm trong mối tình này. Ví dụ như hồi học, chỉ vì Tống Nguyên lật quyển tạp chí địa lý và dừng lại ở trang về Palau hơn mười giây, trong kỳ nghỉ tiếp theo anh đã đi khắp các khu rừng ngập mặn, như muốn đếm cho được có bao nhiêu cây gỗ mun và cây đa Bengal trên toàn đảo. Nhưng những điều này cũng không hoàn toàn vô ích, giống như bây giờ, Văn Dã có thể vừa nắm tay Tống Nguyên vừa thản nhiên nói ra tên khoa học của những loài thực vật có hình dạng kỳ lạ bên đường, cũng như hiện tượng El Nino xảy ra mười năm một lần ở Hồ Sứa, lần thứ năm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của Tống Nguyên.

Lịch trình Văn Dã sắp xếp có vẻ khá thảnh thơi. Những ngày đẹp trời, Văn Dã sẽ ôm ván lướt sóng, Tống Nguyên nằm dài dưới ô che cười ngớ ngẩn nhìn Văn Dã bị sóng đánh ngã. Cũng có khi thấy cặp đôi bên cạnh thoa kem chống nắng cho nhau, y chạy đi cửa hàng tiện lợi mua kem chống nắng dung tích lớn nhất, đến bên Văn Dã định thoa cho anh, cuối cùng lại bị sóng bất ngờ dâng lên làm ướt đũng quần, đổi thành Văn Dã chống ván lướt sóng cười ngớ ngẩn.

Lướt sóng kết thúc lúc bốn giờ chiều, khi Văn Dã tắm xong bước ra thì Tống Nguyên không có trong phòng, màn hình điện thoại sáng lên, Văn Dã cầm điện thoại lên, trên đó là bản đồ khu triển lãm, có một chấm đỏ ở vị trí thủy cung.

Tống Nguyên rất không giỏi tạo bất ngờ, dù Văn Dã đã đoán được bảy tám phần những gì sẽ xảy ra, nhưng khi thấy Tống Nguyên mặc đồ lặn xuất hiện trong bể kính khổng lồ, tim anh vẫn không khỏi đập nhanh hơn. Tư thế bơi của Tống Nguyên hơi cứng nhắc, tay áp vào kính, nửa thân dưới không kiểm soát được cứ nổi lên.

Văn Dã bước đến, ngẩng đầu nhìn Tống Nguyên trong tấm kính trưng bày.

Phía trên vọng xuống tiếng người mơ hồ, vài giây sau, Văn Dã thấy Tống Nguyên tháo mặt nạ và ống thở ra, mái tóc bập bềnh trông rất mềm mại, trên mi mắt đọng những giọt nước li ti. So với đôi chân vịt đen đang vùng vẫy một cách vụng về, Văn Dã chú ý hơn đến đôi mắt híp lại và khẩu hình môi của Tống Nguyên, tuy thời gian rất ngắn, nhưng Tống Nguyên đang nói với anh: Em yêu anh.

Khi Tống Nguyên từ sau cột bước ra, tóc vẫn còn nhỏ nước, mặt tái nhợt nhưng rất hào hứng nói với Văn Dã: "Anh thấy chưa? Thế nào, có lãng mạn không?" Văn Dã cúi mắt nhìn Tống Nguyên, dừng lại một chút rồi giơ tay lau đi giọt nước to ở thái dương y, dù tư thế lặn có cứng nhắc, khoảnh khắc nói em yêu anh có hơi không đẹp, nhưng Văn Dã vẫn trả lời Tống Nguyên: "Rất lãng mạn."

Đó là sự lãng mạn dành tặng Văn Dã, còn sự lãng mạn Tống Nguyên nhận được là vào lúc ba giờ hai mươi bảy phút chiều hôm sau. Tống Nguyên và Văn Dã vẫn thảnh thơi dạo bước trên bãi biển, sau khi Văn Dã giới thiệu xong về cây bánh mì, họ tham gia vào một trận bóng chuyền bãi biển. Trận đấu do một cặp đôi người Đức khởi xướng, khi thiếu hai người chơi, người đàn ông mặc quần đi biển chạy đến trước mặt Văn Dã, choàng vai anh, quay đầu gọi những người phía sau: "Đây là đồng đội của tôi!" Thế là Tống Nguyên buộc phải trở thành đối thủ của Văn Dã.

Dù Văn Dã luôn chuyền bóng cho Tống Nguyên, nhưng y vẫn không đỡ được quả nào, liên tiếp năm hiệp, đến quả thứ sáu bay đến tay Tống Nguyên, y dùng hết sức như trong kỳ thi thể dục cấp hai đánh bóng sang bên kia. Quả bóng chuyền vàng trắng xoay tròn vượt qua tất cả mọi người, bay thẳng vào lâu đài cát đang xây dở ở đằng xa.

Chủ nhân năm tuổi của lâu đài cát vẫn chưa phát hiện ra tai họa này, vẫn đang ngồi xổm trên mặt đất, lần lượt cho cát vào xô màu xanh. Tống Nguyên đứng ngớ người ra đó, cho đến khi Văn Dã cúi người chui qua lưới đứng bên cạnh y, nắm cổ tay y kéo đi về phía trước, linh hồn đang lơ lửng của Tống Nguyên mới quay trở về.

Gây tai nạn rồi bỏ chạy không phải phong cách của Tống Nguyên, bước chân y chậm lại, Văn Dã quay đầu nhìn y, mái tóc đen trước trán anh bị gió thổi tung lên, để lộ vầng trán. Ngón tay trượt từ xương cổ tay xuống, đan vào tay Tống Nguyên, Văn Dã cười nói với y: "Còn không mau chạy nhanh lên."

Lần này, Tống Nguyên thực sự chạy không nổi nữa.

Văn Dã dừng lại, còn chưa kịp trêu chọc Tống Nguyên yếu ớt, đã bị y ôm chặt lấy, sức Tống Nguyên rất lớn, đẩy Văn Dã vô thức lùi lại hai bước. Vì Tống Nguyên không nói gì, Văn Dã cũng im lặng đồng điệu với y. Tia UV trên đảo rất mạnh, Văn Dã bắt Tống Nguyên phải bôi kem chống nắng dày mỗi ngày, nhưng da sau gáy vẫn trở thành kẽ hở.

Văn Dã dùng lòng bàn tay che lấy làn da đỏ ửng của Tống Nguyên, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve lưng y: "Không sao đâu, có anh ở bên em."

Tống Nguyên vùi mình trong vòng tay Văn Dã, mí mắt và tai đều nóng ran, y có thể nghe thấy tiếng tim mình đập rất ồn ào, sóng biển xung quanh, bãi cát và cả cây bánh mì lúc này đều trở nên thừa thãi.

Tống Nguyên ngẩng đầu, nhìn Văn Dã rất lâu, rất lâu, mới nói với anh: "Văn Dã, em có thể cầu hôn anh không?"

"Em biết bây giờ người ta không còn chuộng đăng ký kết hôn nữa, nhưng em thực sự rất sến, em muốn tên của chúng ta cùng xuất hiện trên một tờ giấy."

Lần này Văn Dã không suy nghĩ lâu, anh phủi cát trên cổ áo Tống Nguyên, rồi cong mắt nói với y: "Xem biểu hiện của em đã."

"Em có thể làm một bảng đánh giá hiệu suất, anh cho em điểm dựa trên biểu hiện của em, như vậy vừa thực tế vừa công bằng."

Nụ cười trên mặt Văn Dã càng rộng: "Tống tổng à, em vốn sến như vậy sao?"

"Sến hả?" Tống Nguyên không thừa nhận.

"Ừm."

"Vậy anh có thích không?"

"Thích." Văn Dã nói, "Thích đến phát điên."

Thích tất cả những điều tầm thường đến không thể tầm thường hơn, họ là những kẻ phản bội vừa chớm tình yêu trong vũ trụ mênh mông này.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Về cậu bé đá bóng thời thơ ấu viết khá kín đáo, mọi người có thể xem tên chương 15 nhé:)

Hiếm khi giới thiệu nhạc nhưng chương này được viết khi nghe "strange to hear" của sports "If I knew the words I would make you fall in love".

Đến đây là kết thúc rồi, thực ra đã đánh một đoạn dài cảm nghĩ hoàn thành nhưng nghĩ lại thì thôi. Cảm ơn mọi người đã đồng hành trong suốt thời gian qua. Có những thiếu sót hy vọng sẽ cải thiện trong tác phẩm tiếp theo. Cảm ơn mọi người đã yêu mến Văn Dã và Tống Nguyên. Yêu các bạn!

https://www.youtube.com/watch?v=bM9OHyAmDi8

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.