(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chuyện mua khung ảnh nhanh chóng được đưa vào kế hoạch. Sáng sớm, khi Văn Dã đang rửa cốc ở bàn bếp, Tống Nguyên đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại. Giọng y hòa lẫn trong tiếng nước chảy, Văn Dã lập tức bắt được mấy từ khóa: "có việc gấp", "không hoãn được", "tự xem xét đi". Khi anh tắt vòi nước, Tống Nguyên cúp máy và bước lại, động tác tự nhiên cầm lấy cốc từ tay Văn Dã, lấy khăn giấy lau khô nước rồi rót nửa cốc sữa yến mạch.
Nhưng Tống Nguyên không uống, y đẩy cốc về phía Văn Dã rồi đi rửa một cốc khác. Y vặn nước to nhất, tiếng nước đập vào thành cốc bắn tung tóe, một giọt văng lên mí mắt, khiến y phản xạ lùi lại một bước. "Hôm nay em không phải đi làm sao?" Văn Dã bước tới, giơ tay lau giọt nước trên mí mắt y.
"Không cần." Tống Nguyên tắt nước, nghiêng đầu, nắm cổ tay Văn Dã nhấp một ngụm sữa yến mạch nhỏ, "Công việc đã giao hết rồi, họ sẽ tự làm. Ơ, sao sữa này có vị lạ thế? Có phải tại em vừa đánh răng không?" Y vừa nói vừa nhíu mày ngẩng đầu, khóe môi còn dính một chút sữa màu trắng đục.
Văn Dã nhìn y một lúc, giơ tay đặt cốc lên tủ lạnh, rồi cúi xuống hôn nhẹ khóe môi Tống Nguyên. Y nói không sai, sữa yến mạch trên môi quả thật có vị bạc hà nhàn nhạt, từ kem đánh răng bạc hà mà Tống Nguyên đã than phiền suốt đêm vì mùi quá nồng.
Nụ hôn kết thúc, Văn Dã lùi lại một chút, Tống Nguyên vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, hai tay cầm cốc, nước nhỏ giọt từ đầu ngón tay. Văn Dã không biết Tống Nguyên thế nào, nhưng tim anh đập rất nhanh, tai cũng bắt đầu nóng ran. Anh dời ánh mắt khỏi gương mặt Tống Nguyên, quay lưng lại, rất tự nhiên với tay lấy cốc trên tủ lạnh xuống, nhận xét: "Không sao cả, ngọt mà."
Tống Nguyên không nói gì, y cầm cốc vừa rửa xong rót đầy sữa yến mạch, uống mấy ngụm mới nhận ra mình quên lau cốc.
Phần lớn thời gian còn lại, họ cùng đến phòng trưng bày nghệ thuật mà Tống Nguyên đã nói, mua khung ảnh màu trắng mà Văn Dã thích. Khi sắp bước ra cửa kính thì bỗng có người gọi lại, phó giám đốc để râu dài cầm máy ảnh chạy tới, hỏi Tống Nguyên và Văn Dã có muốn chụp ảnh kỷ niệm với tác phẩm nghệ thuật không. Những lần chụp ảnh trước đây đều không được vui vẻ cho lắm, Tống Nguyên không dám nhìn Văn Dã, theo bản năng định từ chối thì người bên cạnh đã giơ tay choàng qua vai y.
"Được thôi." Văn Dã chỉnh lại cổ áo, khi phó giám đốc cúi xuống điều chỉnh máy ảnh, anh ghé vào tai Tống Nguyên, khẽ nói: "Lát nữa nhớ cười nhé."
Ảnh không được rửa ngay, phó giám đốc bảo họ để lại địa chỉ, khoảng một tuần sau sẽ gửi cùng hóa đơn. Khi Văn Dã cầm bút lên thì điện thoại reo, thế là nhiệm vụ viết địa chỉ rơi vào tay Tống Nguyên. Khi y viết xong số nhà cuối cùng, Văn Dã đi tới đứng bên cạnh, Tống Nguyên viết xong ngẩng đầu hỏi Văn Dã có đúng không, sau khoảnh khắc ngẩn người ngắn ngủi, Văn Dã mỉm cười gật đầu.
Xe đỗ bên kia đường, khi Văn Dã bước đi, Tống Nguyên phía sau kéo tay áo anh: "Sao thế?"
"Họ biết anh từ Đông Sơn về rồi." Văn Dã quay người lại, nắm tay Tống Nguyên, "Muốn anh về một chuyến." Tống Nguyên gật đầu, y nắm tay Văn Dã qua đường, đi đến tận xe mới quay đầu lại nói với anh: "Em đi cùng anh, em không vào trong, chỉ đợi anh bên ngoài thôi." Ban đầu Văn Dã định đùa rằng làm vậy trông cứ như anh là một người vợ dễ bị bắt nạt, nhưng vẻ mặt Tống Nguyên mang theo biểu cảm nghiêm túc, Văn Dã ngồi lên xe cùng y, sau khi vượt qua hộp điện áp đầy graffiti ở ngã rẽ mới nói "được".
Khi nhận được điện thoại của Văn Dị Sơn, Văn Dã dâng lên xung động muốn cúp máy ngay lập tức, nhưng khi Văn Dị Sơn dùng giọng khàn đặc hỏi anh có bị thương không, anh chỉ nắm chặt điện thoại. Mọi người đều nói, không có bậc cha mẹ nào không yêu con cái, chỉ là cách thể hiện khác nhau thôi. Có lẽ là họ chỉ thất vọng vì anh không đạt được kỳ vọng họ đặt ra. Khi bước vào nhà, Văn Dã đã nghĩ như vậy.
Đã mấy tháng rồi mới gặp lại Văn Dị Sơn, có lẽ người già đi, thời gian để lại dấu vết trên người càng lúc càng nặng nề. Văn Dị Sơn đổi một cây gậy mới, chân trái vì lâu ngày không tập phục hồi nên teo tóp đi nhiều, khiến ống quần vốn đã rộng càng thêm thùng thình.
Không biết có phải mọi cuộc gặp gỡ giữa bố con đều gượng gạo thế này không, Văn Dã kéo ghế ngồi xuống, Cao Lam đặt đĩa trái cây trước mặt anh, lẩm bẩm: "Lúc đầu bố con nói con chạy lên Đông Sơn mẹ còn không tin, ai ngờ con thật sự đi. Thật là, ai lại im lìm chạy vào vùng thiên tai chứ."
"Công nhân đều ở đó, đi xem qua cũng phải." Văn Dã định dùng nĩa xiên nho, nhưng thử mấy lần đều thất bại, cuối cùng dùng tay bỏ thẳng vào miệng, Văn Dị Sơn nhíu chặt mày.
"Dù sao về an toàn là tốt rồi." Văn Dị Sơn cầm tách trà trước mặt, thổi bay bọt trà trên mặt, nói: "Còn nhớ con gái út nhà bác Trần không? Hồi bé từng học bơi với mày ấy, tháng sau nó từ Anh về."
"Bằng kép Tài chính và Quản lý, hôm đó nhắc đến mày với nó, con bé vẫn còn nhớ rõ." Gương mặt Văn Dị Sơn hiếm khi lộ nụ cười, như thể thật sự hoài niệm niềm vui có con cái vây quanh thuở nào, ông đặt tách xuống, nhìn về phía Văn Dã đang ngồi đầu bàn: "Tuần sau rảnh gặp nhau một chút, tuổi mày cũng không nhỏ nữa."
"Con không gặp được." Văn Dã đáp rất đơn giản.
Nụ cười trên mặt Văn Dịch Sơn thu lại đôi chút, bố con họ từ trước đến giờ vẫn không có chút ăn ý nào, Văn Dị Sơn đọc câu trả lời bốn chữ của Văn Dã thành "không có thời gian": "Bận đến thế sao? Không được thì để anh mày giúp trước, mày sắp xếp thời gian được rồi thì ra."
Văn Dã không đáp được, hóa ra bố mẹ anh thật sự thiên vị, bất kể anh có gì, việc cướp đi để tặng cho Văn Thuật luôn luôn là lẽ đương nhiên.
"Không phải không có thời gian." Văn Dã nhổ vỏ nho không nuốt được vào đĩa sứ, cười toe: "Con đã có người con thích rồi." Nụ cười trên mặt Văn Dị Sơn hoàn toàn biến mất, trong lòng ông, hai đứa con trai phải có một đứa tạo ra cuộc hôn nhân "có ích", đã anh trai không chịu, thì em trai cần phải làm được. Dù sao cũng đã thất vọng rồi, Văn Dã chọn quả cà chua bi đỏ nhất trong đĩa, cắn một miếng nhỏ, nước đỏ chảy ra tay, anh nhìn Văn Dịch Sơn, cười với ông: "Người con thích là đàn ông, trước đây quên nói với bố mẹ, con là người đồng tính."
Tuy đã hứa đợi Văn Dã bên ngoài, nhưng khi Tống Nguyên nghe thấy tiếng bát đĩa vỡ, y vẫn lập tức đẩy cửa vào. Không khí trong phòng không gay gắt như y tưởng tượng, mặt Văn Dị Sơn không có biểu cảm gì, người giúp việc ngồi xổm bên chân ông thu dọn mảnh sứ vỡ, Văn Dã quay đầu nhìn y, nở nụ cười hơi bất lực: "Không phải em bảo đợi ở bên ngoài sao."
"Em nghe thấy tiếng động nên vào xem." Tống Nguyên bước vào, đứng sau lưng Văn Dã, y nhìn Văn Dị Sơn ngồi đối diện, lần đầu tiên không chủ động chào hỏi.
Sau khi anh công khai xu hướng tính dục, vết thương chưa lành trên cằm Tống Nguyên hiện tại trông càng thêm mờ ám, Văn Dị Sơn im lặng hồi lâu không nói gì, ông nhìn chằm chằm Tống Nguyên, sau một lúc lâu mới gọi một tiếng Tống tổng. Tống Nguyên không đáp lại, Văn Dị Sơn run rẩy đứng dậy, Cao Lam đứng một bên mặt đỏ bừng vội đến đỡ, Văn Dị Sơn chậm rãi bước về phòng làm việc, khi sắp đóng cửa mới nói: "Tùy ý mấy người."
Tống Nguyên dường như sợ Văn Dã buồn, bàn tay buông bên người thỉnh thoảng chạm vào cánh tay anh, nhưng thực tế, Văn Dã không buồn như tưởng tượng. Nhiều chuyện một khi đã nhìn rõ kết quả, quá trình cũng không còn quan trọng nữa, giống như khi anh xác nhận thật sự có những bậc cha mẹ không yêu con cái lắm, anh ngược lại thấy nhẹ nhõm.
"Anh còn vài thứ trên lầu." Văn Dã đứng dậy, "Em lên phụ anh dọn về nhà nhé."
Văn Dã đã lâu không vào căn phòng ngủ này, lúc nhỏ Cao Lam vì giận dỗi Văn Dị Sơn, không hỏi ý kiến Văn Dã đã đưa anh đến thành phố khác học, khi phát hiện thành tích của anh không đáng để khoe khoang, một lần nữa bỏ qua nhân vật chính, đưa anh về Kiềm Thành. Nhưng lần này cũng coi như may mắn, anh đã gặp được Tống Nguyên.
Văn Dã đứng trên ghế, lấy mô hình Iron Man trên đầu kệ sách đưa cho Tống Nguyên, có lẽ để làm không khí sôi động hơn, ngay khi nhận được mô hình, Tống Nguyên ngẩng đầu hỏi Văn Dã: "Anh yêu Iron Man hay yêu em hơn?" Văn Dã cười giơ tay lấy mô hình khác, Tống Nguyên đứng phía sau, tự nói: "Yên tâm, em không thèm ghen với mấy miếng kim loại màu đâu."
Dọn vài quyển sách và mô hình tốn khá nhiều thời gian, khi Văn Dã và Tống Nguyên ôm đồ ra đến cửa, nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi vã khá to, nhân vật chính rất dễ nhận ra, là Văn Dị Sơn và Cao Lam, có lẽ tưởng họ đã đi, âm lượng càng lúc càng cao không hề kiêng nể.
Vì biệt thự rất yên tĩnh, từng câu của Văn Dị Sơn đều nghe rõ mồn một, ví dụ như "Đây là đứa con bà sinh ra đấy", "Nuôi con chó còn hơn nuôi thứ mất mặt này", "Năm đó không nên đem nó về". So với Văn Dị Sơn, giọng Cao Lam nghe có vẻ đau buồn hơn, nhưng qua vài câu cãi vã, bà cũng thiết tha muốn đổ "sai lầm" mang tên Văn Dã này lên đầu Văn Dị Sơn.
"Tôi muốn sinh à? Lúc đó nếu không phải ông cứ luôn than rằng Văn Thuật sức khỏe yếu thì tôi thèm sinh làm gì? Giờ ông trách ngược lại tôi? Tôi nói cho ông biết, sách nói đồng tính là bẩm sinh! Văn Dị Sơn tôi nói cho ông biết, ông cũng có phần đấy!" Tống Nguyên không nhịn được run rẩy, y đặt đồ trong lòng xuống đất, giơ tay định mở cửa, nhưng bị Văn Dã đứng bên cạnh ngăn lại.
Cảm nhận được ánh mắt của Tống Nguyên, Văn Dã nghiêng đầu, cười lấy môi ra hiệu: Họ sắp cãi xong rồi. Tống Nguyên không nói gì, cuộc cãi vã bên dưới cũng không dừng lại, người khi đã nóng giận, mọi phẩm chất giáo dục đều ném hết ra sau đầu. Nhưng người đáng lẽ buồn nhất lại không biểu cảm gì, chỉ cúi đầu, nhìm chằm chằm tay nắm cửa bằng đồng thau đã cũ.
Văn Dã cũng không biết mình đang nghĩ gì, có lẽ nghĩ tất cả, cũng có lẽ chẳng nghĩ gì cả, dòng suy nghĩ bị âm lượng bỗng giảm xuống bên tai kéo về, Văn Dã sững người, cúi mắt nhìn Tống Nguyên đang nhíu mày đứng trước mặt mình.
Văn Dã ra hiệu bằng môi, Tống Nguyên nhìn ra Văn Dã đang hỏi: Em làm gì vậy.
"Giảm âm lượng." Tống Nguyên giơ tay che lấy hai tai Văn Dã, cũng học theo dáng vẻ của anh ra hiệu bằng môi, ngừng một chút rồi thì thầm bổ sung: "Tiện thể giúp anh chuyển sự chú ý."
Văn Dã không từ chối, anh dựa vào Tống Nguyên, vì khoảng cách rất gần, anh chỉ cần cúi đầu là có thể thấy đôi mắt đẹp của y. Cho đến khi tiếng động trong phòng khách biến mất, Văn Dã mới nói với Tống Nguyên: "Rất có tác dụng."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");