Hàng Giả - Nhập Miên Tửu

Chương 52: Thịt hộp




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi nhìn Tống Nguyên bước vào kho hàng, Thẩm Phong ngồi trong xe, tâm trí bỗng trở nên hoảng hốt.

Lần đầu gặp Tống Nguyên, người đàn ông trẻ hơn cô vài tuổi ấy ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt rời khỏi màn hình máy tính và dừng lại trên người cô. Thẩm Phong phải thừa nhận, Tống Nguyên ngoài đời trông cuốn hút hơn nhiều so với ảnh trên tạp chí tài chính. Khi cô đưa CV qua, y không đưa ra bất kỳ nhận xét nào, chỉ đến lúc cô sắp rời khỏi văn phòng, y mới đột ngột lên tiếng: "Màu váy này không hợp với cô." Trong những năm làm việc cùng nhau, cấp trên của cô luôn tỏ ra khắt khe, cứng nhắc và cao ngạo.

Rõ ràng là người nhìn thấy bụi bẩn cũng phải tránh xa, không biết từ khi nào y đã thay đổi như vậy? Thẩm Phong không rõ. Đứng từ xa, cô thấy Tống Nguyên đứng bên cạnh cửa xe tải vẫy tay với cô. Thẩm Phong xuống xe đi tới, y đưa cho cô chiếc vali màu bạc: "Đem cái này về văn phòng."

Khi nhận lấy vali, Thẩm Phong có chút do dự. Bên trong là quần áo thay và bộ ga giường gối - những thứ Tống Nguyên luôn phải mang theo khi đi công tác. Nhìn y, cô ngập ngừng một lát rồi nói: "Chậm nhất là tuần sau, chúng ta có thể điều xe đến Đông Sơn."

Trong lúc cô nói chuyện, tài xế xe tải đang dựa vào xe hút thuốc, khói trắng theo gió bay tới, Tống Nguyên hít hít mũi, leo lên xe rồi đáp: "Nếu công ty có việc thì gửi email, tin nhắn có thể không nhận được."

Vì biểu cảm và giọng điệu của Tống Nguyên quá đỗi bình thản, Thẩm Phong thoáng quên mất nơi y sắp đến là khu vực bị động đất nặng nề nhất. Khi cửa đóng lại, cô lùi về sau hai bước. Từ góc nhìn của cô, có thể thấy Tống Nguyên ôm ba lô ngồi giữa hai thùng gỗ, áo khoác đen cọ vào rỉ sét bên cửa, vai nhuốm một mảng nâu đỏ lớn.

Trên đường cao tốc rất ít xe cộ, chiếc xe tải nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt Thần Phong.

Đông Sơn không xa Kiềm Thành lắm, quãng đường thường mất một tiếng rưỡi nay vì đóng đường tạm thời mà kéo dài thành ba tiếng. Khoang xe ngột ngạt hơn Tống Nguyên tưởng tượng, đủ loại mùi hỗn hợp vào nhau, tài xế lái xe rất nhanh khiến y bắt đầu đau đầu, dạ dày như bị ai đấm mạnh một cú, liên tục trào ngược lên chua loét, nhưng y không cảm thấy khó chịu lắm.

Khi rời khỏi đường cao tốc, bầu trời chuyển sang màu xanh xám xịt, cơ thể Tống Nguyên rất nặng nề. Đến khi xe dừng lại, y ôm ba lô đứng dậy, nhìn qua cửa kính đầy vết bùn để thấy đống đổ nát bên ngoài. Khoảng đất trống tụ tập rất nhiều người, nhưng dường như chẳng ai nói gì, không khí quá tĩnh lặng, tĩnh đến mức y có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

Tống Nguyên nhảy xuống xe đi về phía trước, đi qua con đường đá vụn, nhìn thấy cánh cửa sắt cũ kỹ và những thanh thép gãy đổ, y ôm ba lô đứng rất lâu, cho đến khi có người nhắc nhở đừng đến quá gần vì có thể xảy ra dư chấn bất cứ lúc nào, y mới hoàn hồn. Đột nhiên y giơ tay, rất đột ngột nắm lấy vai người đàn ông, ngập ngừng hỏi: "Xin hỏi hiện tại số người thương vong là bao nhiêu?"

Người đàn ông liếc nhìn y, lau vết bùn bên miệng, giơ tay chỉ về phía lều bạt không xa: "Đều ở đó cả, tự đếm đi." Tống Nguyên đứng im không nhúc nhích, ba lô trong lòng rơi xuống đất, y không nhặt lên, có lẽ vì dùng lực quá mạnh, người đàn ông vô thức nhíu mày, nhưng y không nhận ra.

"Anh có biết bệnh viện Đông Sơn không? Chính là cái đang xây ấy, anh có biết Tiểu Văn tổng của bệnh viện đang ở đâu không?" Tống Nguyên sợ mình diễn đạt chưa đủ rõ ràng, nói nhanh thêm: "Tên là Văn Dã, tóc đen, người rất cao." Người đàn ông hơi bực bội gạt tay y ra, anh ta đánh giá chiếc áo khoác trông có vẻ đắt tiền trên người y, cười gượng mà nói: "Một công trường xây dựng bệnh viện, sao lãnh đạo công ty lại tới đây được?"

Tống Nguyên sững người vài giây, cúi xuống nhặt ba lô lên. Trong lều cứu thương tạm thời, y gặp một công nhân đang nằm bó bột chân, vừa châm thuốc vừa nói với y: "Tiểu Văn tổng có đến khi khởi công, nhưng hôm sau đã đi rồi, bây giờ cậu ấy không có ở đây."

Văn Dã đã lừa y.

Phát hiện ra sự thật này, Tống Nguyên nhận ra mình lại chẳng giận chút nào. Thượng đế cuối cùng cũng ưu ái y một lần, may mà Văn Dã đã lừa y, may mà anh không ở đây. Bóng đèn vàng trên đỉnh lều bị gió thổi lắc lư, y ôm ba lô ngồi xuống đất, cho đến khi có người đưa cho y một gói khăn giấy, lòng bàn tay có nhiều nếp nhăn sâu, kẽ móng tay đóng một lớp đất đen, y mới ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt hơi đục của một cụ già.

Bà cụ có làn da rất đen, đầu quấn khăn màu xanh đậm, vài sợi tóc bạc rủ xuống bên má, thấy y không động đậy, bà xé gói khăn giấy ra, rút một tờ nhét vào tay y, rồi chỉ vào mặt y. Tống Nguyên bắt chước bà đưa tay chạm vào mặt mình, đầu ngón tay rất ướt. Khoảng mười mấy giây sau, y mới nhận ra mình đang khóc. Bởi vì từ nhỏ Lý Y Mạn đã nói với y, nước mắt và nỗi buồn chẳng có tác dụng gì, nên y rất ít khi khóc. Đến năm 25 tuổi y mới biết, hóa ra không phải chỉ có đau khổ mới rơi lệ, chỉ vì "cái chết giả" của Văn Dã cũng đủ khiến y khóc rất lâu, rất lâu rồi.

Có lẽ vì Tống Nguyên nắm giữ cổ phần trong dự án bệnh viện, khi biết Tống tổng từ Kiềm Thành đến Đông Sơn, rất nhanh có người dẫn y đến nhà khách. Gọi là nhà khách, thực ra chỉ là một tòa nhà đất ba tầng, gạch men trắng dán bên ngoài vì động đất mà rơi rụng lung tung. Y được sắp xếp ở một phòng đơn tầng hai, nhưng vì đường điện hỏng hóc, trong phòng chỉ có một ngọn đèn bàn là sáng.

Tống Nguyên đặt ba lô lên bàn, vào phòng tắm rửa mặt, khi ngẩng người lên, y nhìn thấy mặt mình trong gương. Quầng thâm rất nặng, môi tái nhợt, cằm mọc râu xanh, mới đến đây chưa được mấy tiếng mà trông y đã thảm hại như nạn nhân động đất rồi. Y định cúi gần hơn một chút, trong lúc cúi người, khóe mắt thoáng thấy lưỡi dao cạo đặt trên kệ.

Lưỡi dao trông còn khá sạch sẽ, có lẽ là người ở trước để lại, y sờ sờ đám râu hơi cứng trên cằm, dừng một lát rồi đặt lưỡi dao dưới vòi nước rửa qua. Y nhanh chóng thừa nhận tay mình rất vụng, vì gương ở xa quá, y chỉ có thể dựa vào cảm giác mà cạo râu, lưỡi dao hơi cùn, đến cuối cùng y dần mất kiên nhẫn, dùng lực hơi mạnh, cơn đau nhói nhanh chóng dâng lên. Y hít một hơi lạnh, lấy tay ấn một cái, khi bỏ ra thì thấy vệt máu đỏ tươi trên đầu ngón tay.

Khi y đang lấy miếng dán cá nhân trong ba lô, lại một lần nữa cảm nhận được rung chấn mạnh mẽ, đèn bàn rơi xuống đất, y phải vịn tường mới đứng vững được. Vài giây sau, y thấy người đàn ông phòng bên cạnh vịn tường chạy xuống dưới, không kịp dán nốt miếng băng đang dán dở, y xách ba lô chạy theo xuống cầu thang. Rung chấn ở mặt đất càng mạnh hơn, y gần như đứng không vững, phải ngồi thụp xuống đất, xung quanh tiếng người ồn ào, y không nghe rõ họ đang nói gì.

Dư chấn lần này đến dữ dội và nhanh chóng, không đến hai mươi giây, cảm giác rung chấn nhanh chóng biến mất. Y đi cùng những người khác đến lều tránh nạn khẩn cấp, nhưng bên trong quá đông người, y cảm thấy khó thở nên đi ra ngoài, ngồi trên tảng đá bên ngoài lều. Gió ở Đông Sơn lạnh hơn trong thành phố, y khoác áo ngoài ngẩng đầu nhìn trời, những vì sao rất sáng, như thể sắp rơi xuống vậy.

Giây tiếp theo, y nghe thấy tiếng lốp xe ma sát với cát, đèn pha chiếu vào mặt y, y không tự chủ nhắm mắt lại. Đèn nhanh chóng tắt đi, trước mắt y xuất hiện những bóng mờ chồng chéo, cho đến khi tầm nhìn tập trung trở lại, y nhìn thấy người đàn ông đứng trước xe, công nhân liên tục bê thùng từ cốp xe xuống, nhưng người đàn ông vẫn đứng yên không động đậy.

"Văn Dã?" Y khẽ gọi tên anh, nhưng không ai đáp lời, y xách ba lô đi tới, gương mặt người đàn ông dần rõ ràng, cho đến khi đứng trước mặt anh, y mới chắc chắn người này chính là Văn Dã.

Đứng gần hơn, y chú ý thấy lồng ngực Văn Dã phập phồng dữ dội, y đang cân nhắc mở lời thế nào thì nghe anh gọi tên mình: "Ai bảo cậu đến đây? Động đất cậu không biết à?"

Y sững người một lát, ngẩng đầu nhìn vào mắt Văn Dã, dừng một chút rồi nói: "Em đến tìm anh—"

"Cậu đến tìm tôi làm gì? Cậu với tôi có quan hệ gì mà cậu đến tìm tôi? Tôi có bảo cậu đến đâu mà cậu tự tiện chạy lung tung thế này!"

Giọng Văn Dã rất lớn, y có thể nhìn thấy rõ gân xanh nổi lên bên cổ anh.

"Lỗi của em, anh đừng giận." Y nói, liếc nhìn Văn Dã một cái, cúi đầu kéo ba lô ra, lấy từ bên trong một hộp đồ hộp, "Nhưng mà em có mang thịt hộp đến, em vốn tưởng anh ở đây, mang đặc biệt cho anh đấy—" Y nhét hộp thịt vào tay Văn Dã, vừa kéo khóa ba lô vừa nói: "Vốn tưởng mang uổng công, giờ có thể đưa cho anh ăn rồi."

Hộp thịt trong tay nặng trịch, Văn Dã cúi mắt nhìn chiếc ba lô trong tay y, không biết Tống Nguyên ngốc đến mức nào mới nhét mấy hộp thịt hộp nặng nề vào ba lô mang theo, còn có cả con kỳ lân trắng bông không hợp cảnh chút nào.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.