(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôm đó nhiệt độ ở Kiềm Thành rất thấp. Văn Dã ngồi trong văn phòng tham dự cuộc họp giai đoạn một của dự án Đông Sơn. Cuộc họp kéo dài, đến gần 10 giờ tối mới kết thúc. Bước ra khỏi văn phòng, anh thấy hai cô gái vẫn ngồi trong khu làm việc. Đến gần hơn, anh nghe họ đang phẫn nộ chỉ trích một bộ phim truyền hình ăn khách lại có cái kết dở: "Phim tình cảm mà cũng BE được hả trời? Rõ ràng hai người rất dễ đến với nhau mà." Cô gái kia gật đầu, đang định phát biểu thì thoáng thấy Văn Dã đứng bên cạnh, cả hai vội vàng đứng dậy, lúng túng chào anh.
Hai cô gái là thực tập sinh mới vào, còn rất trẻ, nói năng hành động có phần bộp chộp, nhưng quả thật đó là độ tuổi đẹp nhất, cái tuổi tin rằng chuyện tình yêu sẽ viên mãn, không thể dở dang. Văn Dã không nói gì, chỉ dặn họ về nhà cẩn thận rồi bước vào thang máy.
Khi thang máy đi xuống, anh chợt nhớ đến Tống Nguyên. Có lẽ vì dạo này quá bận rộn nên ít khi nghĩ về y, đôi khi ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu đã bị những việc khác đè xuống. Ngày hôm đó sau khi từ hội trường về, anh đã đổi số điện thoại mới, chuyển khỏi căn penthouse ở trung tâm thành phố, thuê một căn hộ một phòng ngủ một phòng khách gần công ty, hàng ngày ra vào qua cửa sau của bãi đỗ xe ngầm. Những cách này có vẻ thực sự hiệu quả, ngoại trừ tin nhắn "Chúc mừng năm mới" chen lẫn tiếng ồn ào trong đêm giao thừa, Văn Dã không còn gặp lại Tống Nguyên nữa.
Nhưng anh vẫn nghe được tin tức về Tống Nguyên, chẳng hạn như công ty đồn cổ phiếu lẻ được mua lại là do y bán, tin đồn nói vị tổng giám đốc bận rộn kiếm tiền giờ đã trở thành kẻ thất nghiệp hay đi tặng hoa, cô lễ tân bảo Tống Nguyên có vẻ đang đợi ai đó. Sau này Văn Dã đã xác nhận những tin đồn này là thật, khi anh đứng bên cửa sổ phòng họp, nhìn thấy Tống Nguyên ôm hoa đứng dưới quảng trường.
Vì khoảng cách xa nên Văn Dã không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Tống Nguyên, chỉ thấy bó hoa hồng trắng trong tay y chói mắt đến khó chịu. Không biết từ ngày nào, người của tiệm hoa ngày nào cũng gửi hoa hồng trắng tươi đến quầy lễ tân công ty, dùng tiếng phổ thông hơi có âm điệu địa phương để giới thiệu từng loại hoa hồng trắng: loại có sắc xanh nhạt là Tuyết Sơn, loại có tim hồng là Tiểu Bạch Thỏ, loại có hương thơm nồng là Bạch Lệ Chi. Gửi nhiều lần đến nỗi ngay cả cô lễ tân cũng không khỏi cảm thán, hóa ra hoa hồng trắng cũng có nhiều cách gọi đến vậy.
Dù Văn Dã chưa từng nhận, nhưng hoa vẫn được gửi đến mỗi ngày, những bó hoa được gói cẩn thận đặt ở quầy lễ tân cho đến tối. Khi gần tan làm, sẽ có một người đàn ông có đôi mắt đẹp đến lấy hoa đi, cứ thế ngày qua ngày, lặp đi lặp lại.
Khi Trương Sở Nhiên bước vào, Văn Dã đang quay lưng về phía cô đứng bên cửa sổ, tay buông thõng bên người nắm chặt bao thuốc rỗng, vụn thuốc màu vàng úa rơi xuống sàn. Trương Sở Nhiên đứng bên cạnh anh, đưa qua tài liệu cần ký. Văn Dã ném bao thuốc sang một bên, cúi đầu ký rồi trả lại tài liệu cho cô.
Khi cô sắp rời khỏi văn phòng, Văn Dã bỗng gọi tên cô, giọng bình thản nói: "Cô xuống bảo cậu ấy đừng đợi nữa, như vậy không tốt cho công ty." Rõ ràng biết "cậu ấy" là đang chỉ ai, Trương Sở Nhiên dừng lại, nhỏ giọng nói: "Nếu Tống tổng không chịu đi thì sao—"
"Cứ nói đại là tôi đi công tác ở đâu đó." Văn Dã dừng một lúc mới nói tiếp: "Cậu ấy sẽ không đi tìm đâu."
Văn Dã không biết cuối cùng Trương Sở Nhiên đã nói gì với Tống Nguyên, anh chỉ nhớ tối hôm đó trời mưa rất to, to đến nỗi toàn bộ khu vực đều bị ảnh hưởng về điện, căn hộ anh thuê bị cắt điện nửa tiếng. Giác quan trong bóng tối trở nên nhạy bén hơn, tiếng mưa đập vào cửa sổ dội vào màng nhĩ, Văn Dã ngồi trên ghế sofa, khi cúi đầu châm thuốc, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ: không biết Tống Nguyên có đi không, có lẽ vì ý nghĩ này quá hoang đường, chỉ lóe lên chưa đầy một giây đã bị ngọn lửa từ bật lửa nuốt chửng.
Điếu thuốc trong tay hút được một nửa, Văn Dã nghe thấy tiếng thang máy bên ngoài cửa, ngay sau đó, đèn trong phòng khách sáng trở lại.
Hôm sau đi làm, Văn Dã không thấy hoa hồng ở quầy lễ tân, có lẽ vì dừng lại ở quầy lễ tân quá lâu, cô gái đứng bên chủ động nói: "Hôm nay vẫn chưa có ai đến gửi hoa."
"Sau này sẽ không có nữa đâu." Văn Dã cười đáp lại, và sự thật chứng minh anh nói đúng, trong nhiều ngày tiếp theo, quầy lễ tân không còn nhận được hoa hồng trắng nữa. Có lẽ sự kiên nhẫn và chút tình cảm của Tống Nguyên cuối cùng đã cạn kiệt, hoặc có lẽ những lời Trương Sở Nhiên nói thật sự có tác dụng, Văn Dã không còn gặp lại Tống Nguyên nữa.
Có lẽ việc Tống Nguyên từ bỏ nằm trong dự đoán, Văn Dã không thấy buồn như tưởng tượng, anh vẫn làm việc bình thường, theo dõi tiến độ các dự án, sống yên tĩnh hơn bất kỳ ngày nào trước đó. Sự yên tĩnh cuối cùng bị phá vỡ bởi trận động đất ở Đông Sơn, Văn Dã nhìn thấy tin này ở phòng chờ sân bay. Đông Sơn thường có động đất nhẹ, nhưng lần này khác với những trận động đất trước đây, trong tin tức hai chữ "động đất mạnh" được đánh dấu đỏ, sân bay nhanh chóng thông báo hủy các chuyến bay đến Đông Sơn.
Động đất ảnh hưởng rất lớn đến dự án đang tiến hành ở Đông Sơn, do chấn động mạnh, mặt đất xuất hiện vết nứt, ký túc xá tạm của công nhân bị sập, công trình buộc phải tạm dừng. Văn Dã ngồi trong phòng chờ, tiến hành cuộc họp qua điện thoại hai tiếng, cuối cùng vì tín hiệu bên kia không tốt nên cuộc họp bị gián đoạn.
Văn Dã đi taxi về công ty, tiếp tục cuộc họp bị gián đoạn. Trong lúc đó Trương Sở Nhiên vào mang cà phê cho anh, khoảng nửa tiếng sau, khi cô vào lần nữa, phát hiện cốc vẫn ở vị trí cô đặt lúc nãy, bọt sữa đông cứng trên bề mặt cà phê màu nâu sẫm. Cuộc họp đã kết thúc, nhưng Trương Sở Nhiên nhìn Văn Dã nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết có nên lên tiếng không.
"Có chuyện gì không?" Văn Dã hỏi, vẫn nhắm mắt.
"Hòm thư phản hồi của công ty nhận được một bức thư." Trương Sở Nhiên bước gần hơn một chút, đặt phong bì trong tay lên bàn, "Không có ký tên, nhưng người nhận viết là tên anh, nên em mang đến cho anh ạ."
Văn Dã mở mắt, anh nhìn phong bì trắng trên bàn, ở góc phải dưới hai chữ Văn Dã viết nguệch ngoạc. Hòm thư phản hồi là truyền thống của công ty, dù bây giờ không ai viết thư nữa, nhưng hòm thư vẫn treo ở bên trái cổng công ty.
Phản hồi của người tiêu dùng cần phải xem, Văn Dã ngồi thẳng lại, mở phong bì ra.
Hoàn toàn khác với phong bì trắng giản dị, giấy viết thư màu hồng, góc có vẽ trái tim, những dòng kẻ ngang được thay bằng đường sóng, mực đen thấm qua giấy, Văn Dã dừng vài giây rồi bắt đầu đọc chữ đầu tiên.
[Vì em không liên lạc được với anh, gửi thư trực tiếp đến công ty lại sợ người khác thấy, sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh, nên em nghĩ nếu em đủ may mắn, có lẽ anh sẽ nhìn thấy.]
[Em biết em không đáng tin, nhưng có lẽ anh không biết, trong lòng em, anh và Văn Thuật không giống nhau, không phải ngoại hình, mà là từ sợi tóc đến nội tạng, đều không giống nhau. Anh nói trước đây chúng ta không thể quay lại, nhưng em vốn là người dai dẳng, anh không cần phải quay lại, không cần bước thêm một bước nào cả, em sẽ đến tìm anh.]
(Thực ra em còn nhiều điều muốn nói, nhưng hơi sến và giấy mua nhỏ quá không viết hết được, nếu anh chịu gặp một lần, em đang đợi ở cửa hàng tiện lợi dưới tầng chung cư của anh.)
Tờ giấy vuông không lớn lắm, nhưng Văn Dã mất rất lâu để đọc. Khi Trương Sở Nhiên đang nghĩ có nên ra ngoài không thì Văn Dã đứng dậy, gấp tờ giấy lại, vừa mặc áo khoác vừa nói: "Tôi ra ngoài một lát."
Văn Dã chưa từng biết dưới chung cư cũ anh từng ở có cửa hàng tiện lợi, khi anh bước vào, công tắc cảm ứng treo ở cửa kêu lớn "Chào mừng quý khách", người đàn ông đang nhìn màn hình liếc nhìn anh một cái, dừng lại một lát rồi đứng dậy, ngập ngừng hỏi: "Có phải là ngài Văn không?"
Người đàn ông dẫn Văn Dã vào phòng trong, móc từ túi ra một phong bì đưa cho anh: "Đây là do sếp Tống dặn, nếu thấy ngài Văn thì đưa cho anh, sếp Tống ra ngoài rồi, chắc một lát nữa sẽ về." Văn Dã nhận lấy, xé phong bì ra, bên trong là tờ giấy màu hồng, ngoại trừ dòng thứ hai có chữ viết sai bị gạch bỏ, còn lại giống hệt bức thư anh đọc ở công ty.
Văn Dã đứng ở cửa một lát rồi đẩy cửa vào.
Không gian bên trong rất nhỏ, vật dụng lớn nhất là một chiếc giường gấp, ngoài mấy gói bánh quy nén trên bàn trà, phần không gian còn lại bị bóng bay, bơm hơi và nến chiếm hết. Văn Dã bước vào, anh đứng một lát rồi đi đến góc tường cầm tấm băng rôn lên, trên nền lụa hồng là chữ tròn màu trắng tinh, có lẽ vì để lâu nên góc chữ bắt đầu bong keo, Văn Dã ấn phần nét dựng ở chữ cuối cùng đang bong xuống, trên đó viết: Mời anh hãy dọn vào trái tim em.
Văn Dã cầm băng rôn trong tay, ánh sáng trong phòng rất tối, những sợi bông nhỏ lơ lửng trong không khí. Văn Dã ngồi trên chiếc giường gấp không được vững chắc, lấy từ túi ra chiếc điện thoại đã lâu không dùng, màn hình vừa sáng lên chưa lâu, liên tiếp nhảy ra rất nhiều tin nhắn, trên cùng là thông báo chính thức về dư chấn ở Đông Sơn, ba mươi mấy tin bên dưới đều đến từ cùng một số.
"Anh nghe điện thoại đi."
"Không nghe điện thoại cũng được, có thể xem tin nhắn không?"
"Hôm đó em dặn phục vụ gọi người là anh, không ngờ phục vụ nhận nhầm người, nhưng em không nhận nhầm, em phân biệt được anh và anh ta, luôn luôn phân biệt được."
"Em ở dưới công ty anh."
"Muốn gặp anh."
...
Tin nhắn gần nhất là từ năm tiếng trước.
"Đông Sơn động đất, anh còn ở đó không?"
"Em qua đó ngay, anh đợi em."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");