(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tống Nguyên không nhớ rõ mình đã uống đến ly whisky thứ mấy thì say. Khi cảnh vật trước mắt bắt đầu méo mó, y cười gạt đi ly rượu được đưa tới. Nhưng cồn ngấm nhanh hơn y tưởng, không muốn mất thể diện trong bữa tiệc của Văn Dã, y giữ thăng bằng, chặn một phục vụ lại và khẽ hỏi đường tới phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh không xa lắm, người phục vụ định dẫn y đi nhưng Tống Nguyên từ chối. Y lắc đầu, nghĩ nghĩ rồi nói: "Nếu lát nữa Văn tổng tới, phiền anh nói với anh ấy là tôi đi vệ sinh."
Tống Nguyên vốn thấy câu nói đó thừa thãi, nhưng khi vào phòng rửa mặt, bỗng có người nắm lấy cánh tay y. Tống Nguyên quay đầu nhìn, chỉ thấy một mảng đen mờ mờ.
"Sao anh xuống nhanh thế?" Giọng Tống Nguyên rất nhẹ, có lẽ Văn Dã không nghe thấy nên không trả lời. Có lẽ sợ Tống Nguyên nôn lên áo khoác, Văn Dã đỡ vai y cởi áo ngoài, rồi cởi cúc trên cùng của áo sơ mi, mới đỡ y vào phòng. Tống Nguyên cúi người bám vào bồn cầu, nhưng không sao nôn nổi, người đứng sau vỗ nhẹ lưng y. Tống Nguyên quay người lại, đường nét khuôn mặt người kia dần rõ ràng, y sững người, nói: "Văn Thuật, anh có bệnh à?"
Văn Thuật liếc nhìn Tống Nguyên, hắn không để tâm tới lời y nói, giọng điệu bình tĩnh: "Tưởng em say thế này sẽ không nhận ra. Hồi nhỏ khi anh và Văn Dã cao ngang nhau, bố mẹ còn nhận nhầm."
Tống Nguyên gạt tay Văn Thuật ra, dựa người vào vách ngăn, nhìn hắn nói: "Anh soi gương nhiều vào là biết dễ phân biệt thế nào."
Văn Thuật đứng thẳng hơn, hắn tựa vào khung cửa, nhìn Tống Nguyên một lúc mới nói: "Em và Văn Dã vẫn chưa ở bên nhau sao? Chắc là cậu ta sợ rồi. Những lời anh nói hôm đó, mặt ngoài cậu ta tuy không để ý nhưng chắc chắn đã ghi nhớ trong lòng, từ nhỏ cậu ta đã vậy, bề ngoài thì trông có vẻ chẳng để tâm gì cả."
Rượu làm tê liệt não bộ, Tống Nguyên mất khoảng hai giây mới hiểu ý trong lời Văn Thuật: "Anh đã nói gì?"
Văn Thuật không trả lời Tống Nguyên, hắn đứng yên tại chỗ, chậm rãi nói: "Em thích ai anh đều không quan tâm, nhưng tại sao lại là Văn Dã? Là lui một bước để tiến hai bước sao? Anh đã nói chúng ta có thể thử mà, sao lúc đó em lại không đồng ý?"
Tống Nguyên và Văn Thuật quen nhau nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên y nghe Văn Thuật nói nhiều như vậy.
"Lúc đó, bố mẹ hỏi anh có muốn có em trai không, thực ra anh chẳng muốn có em trai chút nào, nhưng vẫn nói được, sau đó mới có Văn Dã." Giọng Văn Thuật đều đều, hắn nhìn Tống Nguyên, ngừng một lát rồi nói: "Anh hy vọng cậu ta sống tốt, nhưng cũng không muốn cậu ta tốt hơn anh. Bởi vì Văn Dã có thể xuất hiện trên cõi đời này, đều là cơ hội anh cho cậu ta."
Giọng điệu Văn Thuật bình tĩnh và thư thái, như thể đang kể bữa trưa hôm qua ăn gì vậy, Tống Nguyên ngồi dưới đất, đầu tựa vào vách ngăn, y nhìn Văn Thuật rồi nói: "Anh thật sự đúng là có bệnh."
Văn Thuật đứng im không nhúc nhích, tầm nhìn của Tống Nguyên bắt đầu mờ đi, y lảo đảo đứng dậy khỏi mặt đất, đóng cửa, khóa lại, cũng chẳng để ý gạch men có làm bẩn quần hay không, Tống Nguyên lại ngồi xuống đất. Cồn dâng lên muộn màng, người như bốc lửa, Tống Nguyên thở dài một hơi, hơi thở nồng nặc mùi rượu đến mức đáng sợ, Tống Nguyên nhíu mày, y nghĩ lát nữa gặp Văn Dã nhất định phải nói với anh, sau này đừng bao giờ uống whisky với rượu vang trộn lẫn.
Không biết đã trôi qua bao lâu, tiếng động bên ngoài biến mất, đầu Tống Nguyên rất nặng, y cúi đầu, trán tựa đầu gối, nhắm mắt lại. Rượu luôn khiến người ta không phân biệt được thực tế và ảo giác, Tống Nguyên bắt đầu nghe thấy ảo giác, y mơ hồ nghe thấy giọng Văn Dã, nhưng là âm thanh đơn, chạy từ tai trái sang tai phải.
Tống Nguyên ngẩng đầu, qua khe hở dưới cửa không quá rộng, thấy hai đôi giày, có lẽ không phải ảo giác, Tống Nguyên đứng dậy, đẩy cửa ra, thấy Văn Dã đứng không xa. Thực ra hoàn cảnh không thích hợp cho lắm, trong phòng vệ sinh của bữa tiệc, Tống Nguyên đầy mình mùi rượu, quần áo xộc xệch, trông rất chật vật, nhưng khoảnh khắc ấy, chẳng liên quan gì tới những thứ phụ trợ, chỉ là người đó đứng đó, Tống Nguyên đã thấy lãng mạn. Vì lãng mạn, Tống Nguyên bước tới rất chậm, y hy vọng trong mắt Văn Dã mình không phải kẻ say xỉn, khi ôm Văn Dã, Tống Nguyên có thể ngửi thấy mùi nước giặt sạch sẽ trên người anh.
Có lẽ mùi hương đó có tác dụng thôi miên, khi Văn Dã cụp mắt nhìn Tống Nguyên, y cảm thấy trong cơ thể nổ tung như một đám mây nấm màu hồng, tiếng ồn quá lớn, nên y không nghe thấy lời Văn Dã nói. Y chỉ biết Văn Dã gỡ tay y ra, nhưng anh không buông ra, mà chạm vào xương mày, xương quai xanh, yết hầu và môi y.
Như thể cầu chì lý trí đã cháy, nên Tống Nguyên cương cứng trước mặt Văn Dã. Y ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt Văn Dã, mới phát hiện ra hóa ra mắt người cũng có thể khiến người ta tỉnh táo, ít nhất là mắt Văn Dã có thể. Suy nghĩ bay bổng chậm rãi trở về, thấy hai bộ vest đen vứt trên bồn rửa tay, ảo giác biến mất.
Nhìn vào mắt Văn Dã, lưỡi Tống Nguyên bắt đầu líu lại, y suy đi nghĩ lại, cuối cùng bật ra một câu: "Em cương là vì anh." Y không nói dối, nhưng có lẽ Văn Dã không tin, bởi vì sau khi bảo Tống Nguyên đừng chạm vào anh, anh đã đẩy cửa rời đi. Tối hôm đó, Tống Nguyên không tìm thấy Văn Dã trong hội trường, hôm sau y gọi điện cho Văn Dã, giây tiếp theo khi được kết nối đã vang lên thông báo điện thoại không thể liên lạc. Y soạn một tin nhắn rất dài trong ghi chú, xóa đi sửa lại nhiều lần, cuối cùng khi định gửi đi mới phát hiện không tìm thấy tên Văn Dã trong danh bạ.
Công ty tuyển quản lý mới, Tống Nguyên trở nên rất rảnh rỗi, y bắt đầu đứng đợi dưới tòa nhà công ty Văn Dã, nhưng không bao giờ gặp được anh nữa. Tống Nguyên ở lối vào bãi đỗ xe ngầm, y thấy ở chính giữa quảng trường đang dựng một cây thông Noel rất to, trên cành treo nhiều bông tuyết trắng lấp lánh.
Giáng sinh đã đến, mùa đông cũng sắp kết thúc rồi.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi viết theo suy nghĩ của mình, mỗi người có suy nghĩ quan điểm khác nhau, đừng chửi bới nhé.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");