(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôm ấy, Tống Nguyên được Thẩm Phong đón đi. Y không nhớ mình có gọi điện cho Thẩm Phong hay không, nhưng cô đã xuất hiện trước cửa quán cà phê, bảo y lên xe rồi còn đi mua cho y một ly latte nóng. Điều hòa trong xe mở khá cao, nhưng Tống Nguyên vẫn run lẩy bẩy, nước từ ống tay áo ướt sũng nhỏ xuống, trông rất chật vật.
Thẩm Phong lên xe đưa cà phê cho y, rồi lấy từ ghế phụ ra một chiếc túi, bên trong là áo phao đen ngắn. "Đây là của chồng tôi, ngài mặc tạm đi." Tống Nguyên ôm ly cà phê im lặng, đến khi hơi nóng lan tỏa, ngón tay bỏng rát, y mới nhìn sang Thẩm Phong, giọng bình thản: "Không sao, không cần đâu."
Thẩm Phong không ép thêm, cô quay đầu lại, qua gương chiếu hậu liếc nhìn Tống Nguyên lần nữa rồi đạp ga. Thẩm Phong lái xe rất chậm, những cửa hiệu ven đường và trạm xe buýt đều có thể nhìn rõ, cả những cặp đôi chung ô, nắm tay nhau thong thả dạo bước trên con phố nhỏ. Tống Nguyên lại nghĩ đến Văn Dã, nghĩ đến ban công chất đầy đồ đạc, chai soda vặn nắp. Nghĩ lâu quá, Tống Nguyên thậm chí còn nghi ngờ ký ức của mình, nghi ngờ khoảng thời gian Văn Dã yêu y có thật sự tồn tại hay không.
Xe rẽ vào một con hẻm, đường hẹp hơn, Thẩm Phong lái càng chậm, Tống Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ, vài giây sau nói: "Dừng xe một chút." Thẩm Phong bật xi-nhan đỗ xe ven đường, rồi quay đầu lại hỏi Tống Nguyên có chuyện gì.
"Tôi muốn mua một thứ." Tống Nguyên nói.
Thẩm Phong cúi người lấy ô, hỏi Tống Nguyên muốn mua gì, cô sẽ xuống mua, Tống Nguyên chỉ lắc đầu, y mở cửa xe, gió thổi mưa xiên xẹo nhanh chóng trút xuống người y, Tống Nguyên cầm lấy chiếc ô từ tay Thẩm Phong, đi sang cửa hàng tạp hóa đối diện. Bà chủ đang ngồi xem điện thoại ở cửa.
Tống Nguyên cúi mắt nhìn giá xoay kẹo mút đặt ở góc ngoài cùng, bà chủ ngước lên liếc y một cái, rất tinh ý nói hai đồng. Giá xoay có lẽ đã lâu không ai động đến, vỏ nhựa trong suốt phủ một lớp bụi mỏng, Tống Nguyên xoay hai vòng, mới nói: "Có vị mật đào không ạ?" Bà chủ chỉ vào cây kẹo màu hồng bên trong, Tống Nguyên lắc đầu: "Đây là vị dâu tây."
Bà chủ bĩu môi, vì gương mặt xinh đẹp của Tống Nguyên mà bà còn kiên nhẫn đáp: "Hai vị này cũng na ná nhau thôi, kẹo mút hai đồng cậu còn mong trong đó có trái cây thật à." Tống Nguyên đứng hồi lâu, mới cười nói: "Dì nói có lý."
Y dùng hương liệu công nghiệp rẻ tiền để bù đắp cho tuổi trẻ không mấy vui vẻ, Văn Dã đáng ra không cần phải giống y, nhưng vì Tống Nguyên, anh đã tự chuốc khổ vào thân giữa mùa hè chói chang.
Thẩm Phong ngồi trong xe, cô nhìn Tống Nguyên đi từ bên kia đường sang, ô che nghiêng ngả, áo khoác vừa mới khô một chút lại ướt sũng. Đến khi Tống Nguyên đến gần hơn, Thẩm Phong mới thấy giá xoay mica y ôm trong lòng, cắm vài cây kẹo mút, giấy gói kẹo màu sắc rực rỡ, khiến cả vị sếp chật vật của cô trông cũng sinh động hẳn lên.
Thẩm Phong không hỏi thêm, qua gương chiếu hậu cô thấy Tống Nguyên ôm giá xoay ngồi phía sau, giá xoay phủ nhiều bụi, phần chạm vào áo khoác đã được lau sạch một chút. Xe lên đường cao tốc, mưa rơi trên cửa kính đã nhỏ hơn, đang lúc Thẩm Phong đang phân vân có nên vặn nhỏ điều hòa không thì Tống Nguyên bỗng hỏi từ phía sau: "Tối hôm đó là Văn Dã đúng không?"
Thẩm Phong sững người, cô quay đầu lại, nhíu mày khẽ hỏi: "Tối nào——" Nói được nửa chừng, Thẩm Phong chợt hiểu ý nghĩa Tống Nguyên muốn diễn đạt trong vài từ ngắn ngủi kia, đêm ẩm lạnh ấy, ánh đèn chói mắt trong đường hầm, và nụ hôn mà cô không thấy được vì bị che khuất. Thẩm Phong bật xi-nhan, khi vào đường nối, cô đáp rất ngắn gọn: "Đúng vậy."
Tống Nguyên chợt muốn cười, thực ra y đã cười thành tiếng, y cúi mắt nhìn giá kẹo mút bẩn thỉu trong lòng, mặc dù không tìm được vị mật đào, nhưng phải thừa nhận, y thật sự đã từng nhận được rất nhiều tình yêu từ Văn Dã. Đường cao tốc có chút tắc, phanh thắng liên tục khiến Tống Nguyên thấy buồn nôn. Đi đến ngã rẽ quen thuộc, y gọi tên Thẩm Phong, giọng hơi khàn: "Đến công ty đi."
Xử lý xong tất cả báo cáo và tài liệu, Tống Nguyên ngồi trên ghế sofa ngẩn ngơ nhìn trần nhà, lúc nãy khi Thẩm Phong đo nhiệt độ cho y, có một khoảnh khắc, y hy vọng mình có thể ốm một trận thật nặng, y có thể mượn cớ mê sảng giả điên giả dại, ôm chặt lấy Văn Dã không buông, nói ra nhiều lời mà bình thường y không thể thốt nên lời. Nhưng con số trên nhiệt kế lại cho biết y khỏe mạnh thế nào, Tống Nguyên thất vọng vì mình không bị ốm, y nắm chặt điện thoại, đắn đo có nên giả vờ ốm để gọi cho Văn Dã một cuộc không. Chuyển đến trang nhật ký cuộc gọi, Tống Nguyên nhìn số điện thoại trên đó, rồi lại đặt điện thoại xuống, Văn Dã không thích những trò nhỏ nhặt này của y.
Tống Nguyên đứng dậy, y đi đến bên bàn làm việc, cúi đầu nhìn giá xoay đặt chính giữa, giấy gói kẹo màu hồng ở giữa chói đến nhức mắt, Tống Nguyên nhìn một lúc, dùng điện thoại bàn gọi cho Thẩm Phong.
Dự án từ thiện trước đây là thứ Tống Nguyên ít tiếp xúc, duy nhất một dự án trường tiểu học cho người nghèo đang làm, một phần nguyên nhân còn là để mở rộng ảnh hưởng của doanh nghiệp, Tống Nguyên không thấy có gì không tốt, y gọi đó là bản năng của thương nhân.
"Tống tổng, dự án này có lẽ sẽ không có lợi nhuận cao." Lời Thẩm Phong nói rất ý tứ, Tống Nguyên gật đầu, y nhìn trang web trên màn hình, giọng bình thản: "Tôi biết, không kiếm được tiền đâu." Tống Nguyên ngước lên, y cười với Thẩm Phong: "Nhưng anh ấy muốn làm mà, không còn cách nào khác." Thẩm Phong thoáng choáng ngợp trước nụ cười trên mặt Tống Nguyên, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói với y: "Tôi sẽ chuẩn bị ngay."
Văn Dã nhận được cuộc gọi từ trưởng phòng tài vụ vào sáng hôm sau, khi nhận điện thoại, anh đang cạo râu, tay dính đầy bọt, anh bật loa ngoài, nghe đối phương nói ngắn gọn về việc nhận được khoản đóng góp ẩn danh một nghìn vạn. Đối phương ngập ngừng một lúc, mới nói tiếp: "Kèm theo còn có một email gửi đến, tiêu đề email là "Cống hiến một chút tình yêu"."
Chỉ có Tống Nguyên mới viết cái tên nhạt nhẽo và không có chút sáng tạo như vậy, Văn Dã vặn vòi nước, rửa bọt trên đầu ngón tay, hôm đó trên xe, nhìn Tống Nguyên đứng yên tại chỗ, anh suýt chút nữa đã chạy xuống xe đến bên cạnh y, nói với y cứ như vậy đi, em muốn thế nào cũng được, đến gần anh rồi lại vứt bỏ anh cũng được, nhưng cuối cùng, anh đã không xuống. Văn Dã trong xe gọi điện cho Thẩm Phong, nói cho cô địa chỉ, sắp cúp máy thì anh mới nói nhanh: "Mang theo một cái áo khoác, dày một chút."
Anh biết rõ mình đang che giấu tình yêu, nhưng lý do thì không rõ, Văn Dã im lặng một lúc, nói với người bên kia điện thoại: "Biết rồi."
Khi đến công ty, mở cửa văn phòng, Văn Dã thấy hoa đặt trên bàn, những bông hồng trắng lớn nở rất đẹp, Văn Dã đứng ở cửa không nhúc nhích, cho đến khi nhân viên phòng nhân sự đến báo cáo công việc, sắp đi thì nháy mắt với Văn Dã: "Tiểu Văn tổng thật là nhiều ong bướm vây quanh nhỉ!" Nếu thật là như vậy, Tống Nguyên đương nhiên là ong bướm đẹp nhất từng đậu bên anh, Văn Dã đứng bên cửa sổ hút hết một điếu thuốc, đi đến kết luận như vậy.
Hoa nhận liên tục một tuần, có khi Văn Dã làm thêm muộn, cô lao công đến dọn dẹp thấy hoa trong phòng anh, cũng phải trêu chọc vài câu, nhìn hoa hồng đặt trên bàn trà, Văn Dã chỉ cười. Tình trạng này kéo dài nửa tháng, vào một sáng thứ Hai, Văn Dã đẩy cửa văn phòng, trên bàn là cuốn sách anh đọc dở hôm qua.
Văn Dã đứng một lúc, quay người, gọi cô lao công đang lau bình hoa, hỏi hôm nay có vào phòng anh không. Cô lao công cầm khăn lau đi đến bên cạnh Văn Dã, thò đầu nhìn vào trong: "Chỉ hút bụi thảm thôi, cũng không làm gì khác. À đúng rồi, hôm nay cô gái nhỏ không gửi hoa cho cậu nhỉ, hai người cãi nhau hả?"
Giọng điệu của người phụ nữ đậm vị tám chuyện, Văn Dã thu hồi ánh mắt đang dừng trên mặt bàn, cười cười không nói gì. Tiếp theo là cuộc họp video, Văn Dã vẫn trông có vẻ chăm chú, trong lúc đối phương đọc tài liệu, Văn Dã liếc nhìn điện thoại, không có cuộc gọi hay tin nhắn. Đọc xong tài liệu, Văn Dã gật đầu với màn hình, rồi bấm vào số điện thoại đầu tiên trong nhật ký cuộc gọi. Đối phương trả lời rất nhanh, nhanh đến mức Văn Dã chưa kịp tạm dừng cuộc họp.
Văn Dã ra hiệu tạm dừng với màn hình, rồi cầm một điếu thuốc đi đến bên cửa sổ, nhưng không châm. "Văn tổng." Có lẽ vì mãi không nghe Văn Dã nói gì, Thẩm Phong chủ động lên tiếng, nghe Thẩm Phong gọi, Văn Dã ừ một tiếng: "Lần trước có một hợp đồng, chữ ký trên bản photo không rõ lắm, có thể phải phiền bên các cô một chút."
Bên kia Thẩm Phong im lặng một lúc, mới nói: "Hôm nay Tống tổng không đến công ty."
"Ừ." Văn Dã nói, "Biết rồi."
Cúp máy, Văn Dã quay lại chỗ ngồi, tiếp tục cuộc họp video bị anh tạm dừng, giữa chừng anh lơ đãng một lúc, nghĩ Tống Nguyên xin nghỉ làm gì, có phải bị ốm không. Suy nghĩ này kéo dài đến tận lúc tan làm, Văn Dã đến bãi đỗ xe ngầm, đi qua bức tường tím khu A, ở cột tròn thứ hai nhìn thấy Tống Nguyên. Tóc y có vẻ đã nhuộm, màu tối hơn, mặc một chiếc áo len cashmere Văn Dã chưa từng thấy, tay để sau lưng, híp mắt cười với Văn Dã.
Tống Nguyên có lẽ thật sự không giỏi chuẩn bị bất ngờ, bó hồng giấu sau lưng y to đến mức y che không hết.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");