Hàng Giả - Nhập Miên Tửu

Chương 40: Bay




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đã lâu Lý Y Mạn không ra ngoài, chân vốn phải ngồi xe lăn thường xuyên nên cơ bắp có phần teo lại. Tuy bước đi rất chậm nhưng Tống Nguyên vẫn kiên nhẫn dìu bà từng bước một ra xe. Y gấp xe lăn bỏ vào cốp sau rồi ngồi ở ghế sau, Lý Y Mạn liếc nhìn y, Tống Nguyên mỉm cười với bà, đưa tay nắm lấy mu bàn tay bà lão.

Thẩm Phong tắt radio, lặng lẽ ngồi ở ghế trước, xe nhanh chóng khởi động. Để xua tan sự căng thẳng của Lý Y Mạn, Tống Nguyên kể cho bà nghe về tình hình công ty, bao gồm cả những dự án đang tiến hành và định hướng phát triển sau này. Dù đã lâu không hỏi han về công việc công ty, nhưng lúc này bà vẫn lắng nghe rất chăm chú.

"Chú con đâu?" Giọng Lý Y Mạn rất nhẹ, mang theo sự dè dặt không nên có ở người già.

Tống Nguyên mỉm cười với bà, lướt qua những hành động tham lam của Tống Thành và phiền phức ông ta gây cho y, chỉ nói: "Dạo này chú đang làm một dự án ở nước ngoài, có lẽ sắp hoàn thành rồi."

Lý Y Mạn nhìn y, khóe miệng hơi chùng xuống mím lại, bà như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ nắm chặt tay y hơn và bảo: "Con làm rất tốt."

Tống Nguyên không đáp lời, y cúi đầu nắm tay Lý Y Mạn, chợt cảm thấy khi người già đi, xương cốt cũng trở nên mỏng manh. Không biết từ khi nào, Lý Y Mạn không cho phép y mắc sai lầm, dù có sai cũng phải cắn răng chịu đựng không được thừa nhận. Có rất nhiều con mắt đang dõi theo y, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị người ta nuốt chửng.

Những điều Lý Y Mạn yêu cầu, Tống Nguyên đều làm được.

Gần đến nghĩa trang, các cửa hàng hoa ven đường nhiều dần lên, từng mảng lớn cúc trắng chiếm lĩnh tầm nhìn. Tài xế dừng xe ở lề đường, Tống Nguyên mở cửa xe, rồi quay đầu nhìn Lý Y Mạn: "Bà nghĩ nên mua hoa gì ạ?"

Lý Y Mạn im lặng một lúc mới nói: "Hoa hồng trắng đi." Bà đặt tay trái lên đầu gối, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Ngày cưới của họ dùng hoa hồng trắng, mẹ con thích loài hoa đó."

Tống Nguyên và Thẩm Phong xuống xe, khi quay lại, hai người ôm theo ba bó hoa hồng trắng lớn. Hoa chất đống ở ghế sau, Tống Nguyên ngồi gần Lý Y Mạn hơn, bà bất đắc dĩ vỗ vỗ chân y: "Sao lại mua nhiều thế?"

"Mẹ thích mà." Tống Nguyên đưa tay, khẽ chạm vào cánh hoa rồi rụt lại, y cười nói: "Thích thì mua nhiều một chút." Lý Y Mạn nhìn Tống Nguyên một lúc, đưa tay dụi mắt, giọng mang ý cười: "Bố con chắc ghen tị mất, sao không mua thứ ba thích."

"Lần sau mua." Tống Nguyên tựa người về phía sau, y khoác tay Lý Y Mạn, giọng thả lỏng: "Huống chi, chắc chắn là mẹ thích gì thì bố cũng thích nấy."

Nhanh chóng tới nghĩa trang, Tống Nguyên lấy xe lăn xuống, để Thận Phong và tài xế đợi trên xe, còn mình ôm hoa, đẩy xe lăn cho Lý Y Mạn đi vào. Phần mộ gần núi, gió thổi vào người càng lạnh hơn, nhưng Lý Y Mạn dường như không để ý, đi được nửa đường, bà giơ tay chỉ một cây tùng to không xa. Tống Nguyên đẩy bà đi qua đó, thấy bia mộ màu xám xanh bên cạnh cây, trên khắc tên Tống Văn Bá và Trình Thư Nhiên.

Tống Nguyên ngồi xổm xuống, dùng tay phủi bụi, đặt hoa hồng lên trên. Nhìn ảnh đen trắng của người đàn ông và người phụ nữ trên bia mộ, y chợt có xúc động muốn rơi lệ, chỉ cần nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Tống Văn Bá và Trình Thư Nhiên trong ảnh, nỗi buồn vô cớ đã dâng trào trong tâm trí.

"Dẫn Nguyên Nguyên tới thăm hai người đây." Y nghe giọng Lý Y Mạn, khàn khàn nhưng rõ ràng, "Tôi nói không sai phải không? Nguyên Nguyên vẫn rất giống Thư Nhiên."

Tống Nguyên cúi đầu cười, ban đầu không biết nói gì cho phải, nhưng nhìn gương mặt người phụ nữ trong ảnh, y ghé gần hơn, thầm nhủ trong lòng: Con có người con thích rồi, nếu còn cơ hội, con sẽ dẫn anh ấy tới thăm bố mẹ, mẹ đừng nói với bố nhé. Nói xong những lời này, Tống Nguyên đứng dậy, phủi đất trên đầu gối, đi tới bên Lý Y Mạn, vừa đẩy xe lăn vừa nói: "Đi thôi, lần sau lại tới thăm bố mẹ."

Khi đẩy xe đưa Lý Y Mạn về, Tống Nguyên rất muốn gọi điện cho Văn Dã, hỏi anh có muốn tới thăm bố mẹ y không, xem y có phải giống Trình Thư Nhiên nhất hay không, nhưng y không chắc Văn Dã có để ý tới y không, bởi vì Văn Dã vẫn chưa trả lời tin nhắn của y.

Sau khi đưa Lý Y Mạn về nhà, trời đã tối, đèn neon trên cầu vượt sáng lên, tạo nên ảo giác ấm áp cho đêm tối vô hồn, trên đường Tống Nguyên lại kiểm tra điện thoại vài lần, cuối cùng y không nhịn được bấm gọi, nhưng ngay trước khi chuông reo liền vội vàng cúp máy, dù không muốn thừa nhận, nhưng y vô cớ cảm thấy sợ hãi.

Y vẫn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào nếu Văn Dã nói anh đã yêu người khác.

Về tới nhà, Tống Nguyên ngồi trên sofa, y sao chép đoạn video tìm thấy trong điện thoại cũ hôm đó, chiếu đi chiếu lại trên màn hình. Không biết đã xem bao nhiêu lần, Tống Nguyên đứng dậy đi gần hơn một chút, bóng đen che khuất một phần hình ảnh, qua vài giây, hình ảnh quay hơi rung, rồi là giọng cười của Văn Dã.

Video tiếp tục phát, Tống Nguyên lấy điện thoại ra, nhìn chằm chằm dãy số trên màn hình, bấm gọi. Tim đập nhanh dần theo nhịp chuông, vào giây phút tưởng rằng sẽ không được trả lời, Tống Nguyên nghe thấy giọng Văn Dã, trùng khớp với giọng cười của thiếu niên trong video. Tay Tống Nguyên cầm điện thoại siết chặt, video trong máy chiếu lại bắt đầu phát, bên phía Văn Dã có tiếng ồn ào, như đang ở ngoài.

Tống Nguyên theo bản năng muốn hỏi anh có đang ở cùng Casper không, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống, y đã không còn tư cách để chất vấn. Đợi rất lâu, cuối cùng Văn Dã mở lời trước: "Có việc gì không?"

Tống Nguyên ấn tạm dừng video, y ngồi trên thảm, nghe câu hỏi của Văn Dã thì gật đầu, phát hiện Văn Dã không thể nhìn thấy mới nói: "Có." Văn Dã lại im lặng, dường như đang đợi y nói tiếp, Tống Nguyên sợ Văn Dã cúp máy, bèn tự nói: "Hôm nay em làm phương án mới, cổ đông công ty không nói gì đã đồng ý hết, chiều em đi thăm bà, chị giúp việc bên đó làm bánh khoai môn ngon lắm, sau đó em mua hoa hồng trắng, đẹp hơn hoa hồng đỏ-"

Nửa câu sau muốn rủ Văn Dã cùng đi thăm bố mẹ vẫn chưa nói ra đã bị Văn Dã cắt ngang.

"-Tống Nguyên." Văn Dã gọi tên y, tiếng đóng cửa cách ly tiếng ồn ào, nền âm đột nhiên im lặng.

"Tôi đang bàn công việc, không có thời gian nghe cậu nói những chuyện này." Giọng Văn Dã có vẻ mệt mỏi, nhưng anh không cúp máy, mở lời hỏi: "Có chuyện quan trọng gì không?"

Tống Nguyên ngẩn ra, ngón tay đặt trên thảm vô thức móc vào sợi nhung ngắn, y nhanh chóng nói vào điện thoại không sao, Tống Nguyên đứng dậy khỏi sàn, vô định đi tới cầu thang, tay vịn lan can, nói: "Em bây giờ đi tìm anh." Y nói câu khẳng định, như vậy sẽ không dễ bị từ chối.

Dừng vài giây, Tống Nguyên nghe thấy tiếng bật lửa, Văn Dã vẫn không nói gì, Tống Nguyên cười một cái, giọng thoải mái nói tiếp: "Em nhờ người công ty ra sân bay đón, ngày mai chúng ta gặp nhau."

Văn Dã có vẻ đang thất thần, qua một lúc lâu, Tống Nguyên nghe thấy anh ho một tiếng, mới nói: "Ngày mai tôi không có ở Khê Thành."

"Không sao." Tống Nguyên bước lên một bậc thang, rồi dừng lại, "Ngày kia gặp cũng được."

"Tùy cậu." Văn Dã nói xong, cúp máy.

Tống Nguyên đứng trên cầu thang một lúc, mới gọi điện cho Thẩm Phong, bảo cô đặt vé máy bay sớm nhất đi Khê Thành cho y. Đầu dây bên kia Thẩm Phong khựng lại rất rõ ràng, nhưng Tống Nguyên vẫn nghe thấy tiếng gõ bàn phím.

"Chuyến sớm nhất là hai tiếng nữa, nhưng ngài chắc chắn muốn bay chứ? Ngài đã gần ba mươi tiếng không ngủ rồi."

"Tới đó ngủ sau." Tống Nguyên dừng một chút, nói tiếp: "Không cần bảo người bên công ty tới đón, tôi có việc riêng."

Tống Nguyên nhanh chóng lên máy bay, có lẽ vì thiếu ngủ, trong chuyến bay màng nhĩ y rất đau, cổ họng cũng khô, nhưng tâm trạng y không hề tệ chút nào. Ba tiếng bay Tống Nguyên đều mở mắt, y không dám nhắm mắt, sợ giấc mơ đẹp đẽ một phía của mình sẽ tỉnh giấc ngay khi nhắm mắt.

Cố chịu đựng cho tới khi xuống máy bay, Tống Nguyên kéo vali xếp hàng chờ taxi, hàng người rất dài, di chuyển chậm chạp, sau nửa tiếng, cuối cùng Tống Nguyên cũng lên được xe. Mùi trong xe rất khó ngửi, còn vương mùi thuốc lá không tan, Tống Nguyên hạ cửa sổ xuống một chút. Gió lạnh thổi cho Tống Nguyên tỉnh táo hơn đôi phần, khi gần tới khách sạn, y không nhịn được nhắn tin cho Văn Dã, hỏi anh đã về chưa. Sau một lúc, Văn Dã trả lời chưa.

Tài xế taxi đêm khuya thường đạp ga hết cỡ, xe nhanh chóng dừng trước cửa khách sạn, Tống Nguyên kéo vali đứng trước quầy lễ tân, nhân viên khách sạn mặc đồng phục cười ngượng ngùng với y: "Xin lỗi, tầng 28 đã hết phòng rồi ạ, nhưng tầng 30 vẫn còn phòng tổng thống."

"Tầng 28 không có ai trả phòng sao?" Tống Nguyên dừng một lúc, nói: "Nếu khách bên cạnh phòng 2803 đồng ý, tôi có thể trả tiền phòng tổng thống để đổi."

"Nhưng bây giờ đã quá khuya rồi..." Người phụ nữ lại nhìn màn hình thao tác, dừng lại nói: "Phòng 2812 sẽ trả phòng lúc năm giờ sáng, ngài có thể đặt phòng này."

"Có xa phòng 2803 không?"

"Không xa, ở đối diện ạ."

Tống Nguyên gật đầu, y lấy một viên kẹo bạc hà trong đĩa thủy tinh, xé vỏ bỏ vào miệng, mới cười nói: "Vậy tôi đặt phòng này, đợi họ trả phòng xong tôi sẽ làm thủ tục nhận phòng luôn." Tống Nguyên kéo vali tới ghế sofa ở sảnh, đèn pha lê trên đầu rất sáng, y hoàn toàn không buồn ngủ, còn hơn bốn tiếng nữa mới được nhận phòng, nếu may mắn, y có thể gặp được Văn Dã.

Y quả thực đủ may mắn, ba mươi lăm phút sau, y nhìn thấy Văn Dã bước vào từ cửa xoay kính, cùng vào với anh còn có Casper đang choàng vai anh. Văn Dã có lẽ thật sự rất say, anh cúi đầu, không nhìn thấy Tống Nguyên đang đứng bên sofa xách vali.

Tống Nguyên gọi tên Văn Dã, nhưng vì cách xa quá, giọng y quá nhỏ, không ai nghe thấy, cũng không ai dừng lại.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.