Hàng Giả - Nhập Miên Tửu

Chương 32: Mất kiểm soát




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tống Nguyên đỡ Văn Dã lên giường. Mùi rượu nồng nặc toát ra từ người Văn Dã khiến y nhăn mày. Lúc say, Văn Dã trông có vẻ khó gần hơn thường ngày, đường nét sâu thẳm trên gương mặt lúc này càng phù hợp với hình ảnh vị Tổng giám đốc trẻ tuổi quyền lực trong ngành y tế.

Tống Nguyên nhẹ nhàng bước ra ngoài. Tạ Minh Hiên đứng ngoài hành lang, thấy y đi ra liền vô thức thẳng lưng.

Đêm đã khuya, chỉ còn ánh đèn tường trong hành lang khách sạn vẫn sáng, những bóng đèn hình bầu dục màu cam tựa vầng trăng mờ ảo. Tống Nguyên đứng một lúc thì cảm thấy có thứ gì chạm vào chân mình. Y cúi xuống nhìn, đó là một con mèo đen. Y theo phản xạ lùi lại vài bước, rồi cúi đầu nhìn chằm chằm con vật một lát, mới đưa chân ra, đẩy nhẹ vào bụng nó, đẩy nó qua khe cửa vào lại trong phòng.

Cảm nhận được ánh mắt đang dõi theo mình, Tống Nguyên khẽ nhướn mày, hỏi: "Cậu tặng à?"

Tạ Minh Hiên sững người, rồi mới hiểu ra y đang nói về con mèo, vội lắc đầu lia lịa: "Văn Dã nhặt được đấy."

Tống Nguyên không nói gì, y dựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực, trông như một lãnh đạo công ty đang phỏng vấn tuyển dụng.

"Cậu quen anh ấy từ khi nào?"

"Cùng lớp từ cấp hai, rồi cả lớp 10 lớp 11, sau đó cậu ấy chuyển trường."

"Vậy là khá thân nhỉ."

"Vâng." Đối diện với ánh mắt của Tống Nguyên, Tạ Minh Hiên ngập ngừng rồi nói thêm: "Cũng không thân lắm."

Tống Nguyên im lặng, y dựa vào tường đứng, hàng mi dài để lại một mảng bóng tối dưới mắt. Một lúc lâu sau, Tạ Minh Hiên nghe y hỏi: "Hồi nhỏ, anh ấy như thế nào?"

Tạ Minh Hiên dừng một chút rồi đáp: "Không chăm học lắm, chạy nhanh, ném bóng rổ ba điểm rất chuẩn, thư tình chất đầy nửa ngăn kéo, dù không mở ra đọc nhưng vẫn cất giữ cẩn thận."

Tống Nguyên lặng lẽ lắng nghe, đuôi tóc màu hạt dẻ dưới ánh đèn trông nhạt hơn bình thường. Đúng như y nghĩ, Văn Dã là một người tốt, từ nhỏ đến lớn đều vậy.

Đáng tiếc người tốt thường không được báo đáp, Văn Dã lại gặp phải y.

Tạ Minh Hiên đứng cùng Tống Nguyên gần hai mươi phút, trong lúc đó cậu ta thử ho khan một tiếng, nhưng Tống Nguyên làm như không nghe thấy, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào họa tiết hình học trên thảm. Tạ Minh Hiên hiểu lầm hành động của Tống Nguyên là đang trừng phạt mình, cậu ta hắng giọng, rất thành khẩn nói: "Tống tổng ơi, tôi thực sự là trai xì trây chính hiệu mà!"

Để hoàn toàn phủi sạch nghi ngờ, Tạ Minh Hiên còn nói thêm: "So với tôi, Văn Dã với giám đốc mới đến công ty còn thân thiết hơn nữa cơ, ngày nào cũng ăn trưa cùng nhau."

Câu nói thêm đó có tác dụng, Tống Nguyên ngẩng đầu lên nhìn Tạ Minh Hiên, lặp lại: "Ăn trưa cùng nhau."

Tạ Minh Hiên gật đầu, Tống Nguyên trông có vẻ hoang mang, y đứng thêm một lúc nữa rồi không chào tạm biệt Tạ Minh Hiên, xoay người bước vào phòng, đóng cửa lại.

Nhiệt độ trong phòng cao hơn ngoài hành lang một chút. Tống Nguyên chìm vào bóng tối bất chợt, y mò mẫm đi về phía giường, đến khi chạm được chân giường mới dừng lại. Y đứng ở cuối giường, dần quen với bóng tối, đường nét trên gương mặt Văn Dã trở nên rõ ràng. Tống Nguyên leo lên giường, ngồi bên cạnh Văn Dã, nhìn lồng ngực anh không ngừng phập phồng theo hơi thở, cùng đôi môi hơi khô nứt, lòng bàn tay y rịn một lớp mồ hôi mỏng.

Phản ứng của cơ thể khiến Tống Nguyên cảm thấy có chút xa lạ. Y không thường xuyên giải quyết nhu cầu sinh lý, thỉnh thoảng khi ở nhà một mình, y cũng sẽ cương cứng vì những thân thể trắng nõn quấn quýt trên giường trong màn hình, nhưng lúc này Văn Dã chẳng để lộ chút da thịt nào. Dù nhận ra đây là dấu hiệu không tốt, Tống Nguyên vẫn vén chăn lên, đặt ngón tay lên cánh tay Văn Dã.

Qua lớp vải mỏng, Tống Nguyên cảm nhận được thân nhiệt quá cao của Văn Dã, ngón tay lần theo hướng lên trên, dừng lại ở vai vài giây, rồi lướt đến cằm anh. Râu lún phún mới mọc hơi cứng, Tống Nguyên dừng lại lâu hơn một chút, có lẽ vì tay y quá lạnh, Văn Dã khẽ nhăn mày nhưng không tỉnh lại.

Thực ra anh với Văn Thuật cũng không giống nhau đến thế, sống mũi Văn Dã có đường gờ rõ hơn, xương chân mày cao hơn. Nhìn gương mặt Văn Dã, Tống Nguyên không kìm được suy nghĩ, sao trước đây lâu như vậy, y lại không rung động chứ? Nếu khi giảng bài kiên nhẫn hơn một chút, khi anh ném cú ba điểm đẹp mắt phải hò reo cho anh, khi không ngừng tiến về phía trước mà ngoái đầu nhìn lại một lần, y đã có thể thấy được Văn Dã rồi.

Nhưng y lại bóp chết tất cả vào đêm sinh nhật đó.

Tống Nguyên không kịp nghĩ tiếp, bởi vì người đang nằm không biết từ lúc nào đã tỉnh dậy, những ngón tay khô ráo nóng bỏng nắm lấy cổ tay y. Tống Nguyên ngước mắt lên, trong bóng tối chạm phải ánh mắt của Văn Dã, anh nhìn cậu với vẻ lạnh lùng, nhíu mày hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"

Câu hỏi này không khó trả lời, Tống Nguyên cười một tiếng, nói với anh: "Không nhìn ra sao?" Y định rút tay về, nhưng Văn Dã nắm rất chặt, y cử động một chút nhưng không thể thoát ra.

"Ai cho cậu vào đây?" Văn Dã cúi mắt hỏi.

"Tôi muốn vào là có thể vào." Giọng Tống Nguyên nghe có vẻ đương nhiên, Văn Dã chống khuỷu tay lên nệm, anh hơi ngồi dậy, nhìn Tống Nguyên đang đè lên chân mình, dịch người ra, buông tay y ra.

"Ra ngoài." Văn Dã nói.

Tống Nguyên ngồi thẳng hơn, y cúi đầu, da sau gáy bị nhãn mác áo cọ đỏ lên, y khẽ nhướng mày, tự nói: "Nghe nói anh có giám đốc mới, trông thế nào?"

Vì Tống Nguyên không ngẩng đầu lên, y không thể thấy được biểu cảm của Văn Dã, nên y mặc định, Văn Dã đã bắt đầu tiếp xúc với người mới. Tống Nguyên vốn đã khắc nghiệt, trong căn phòng ánh sáng mờ ảo, chút độc địa không thể thấy ánh sáng lan tỏa nhanh hơn, Tống Nguyên nghe thấy giọng khô khốc của mình: "Đừng ăn cơm với cấp dưới không quen thân, sau khi bị bắt thóp tính cách sẽ ảnh hưởng đến quản lý về sau."

"Hay là anh không định làm cấp trên cấp dưới? Muốn làm gì khác —"

Văn Dã bật cười, trong bóng tối, tiếng quần áo và chăn cọ xát mang theo sự mờ ám không hợp thời, Văn Dã ngả người về sau, anh nhìn Tống Nguyên, cồn dần dần xâm chiếm sự tỉnh táo.

"Tôi thực sự không biết cậu muốn làm gì." Ánh mắt Văn Dã lạnh đi, như đang xem màn diễn vụng về của diễn viên hạng ba, "Từ đầu đến cuối người lựa chọn đều là cậu, nhưng bây giờ cậu ngồi ở đây, bày ra vẻ mặt rất tiếc nuối tôi."

"Vậy có ý gì?" Giọng Văn Dã khàn đặc, anh dừng một lúc, mới nói: "Bây giờ cậu thích tôi à?"

Hơi nóng chậm rãi dâng lên thấm vào cơ thể Tống Nguyên, tay buông xuống giường vô thức nắm chặt góc chăn, y chưa kịp mở miệng, đã nghe Văn Dã nói tiếp: "Tốt nhất là không."

Văn Dã không nhìn Tống Nguyên, anh cụp mắt xuống, nhìn các khớp ngón tay đỏ ửng của mình: "Nếu tôi làm ra hành động rời đi thì có thể khiến cậu thích tôi, vậy những gì tôi đã làm từ rất lâu trước đây —"

Văn Dã ngẩng đầu, chậm rãi chớp mắt một cái, thờ ơ nói: "Thật sự chẳng đáng giá một xu."

Tống Nguyên buông tay đang nắm góc chăn ra, y không biết phải trả lời thế nào, hai câu trả lời duy nhất phù hợp đều bị chặn đứng, y đã đi vào ngõ cụt. Nhìn vào mắt Văn Dã, Tống Nguyên lúng túng đưa ra lựa chọn, y ghé gần hơn một chút, cố gắng hôn Văn Dã.

Văn Dã im lặng nhìn Tống Nguyên không ngừng tiến lại gần, cho đến khi hơi thở nóng hổi quấn quýt vào nhau, Văn Dã đưa tay ra, đẩy y ra. Văn Dã xuống giường, anh đứng không vững, cuối cùng phải vịn vào giá đèn mới giữ được thăng bằng. Anh từ trên cao nhìn xuống Tống Nguyên, vẻ mặt mang theo chế giễu, nở một nụ cười: "Hôm đó khi Văn Thuật hỏi cậu, cậu cũng phản ứng như vậy à?"

Biểu cảm của Tống Nguyên đúng như Văn Dã tưởng tượng, như bị dội một xô nước lạnh từ đầu đến chân, đôi mắt xinh đẹp hiếm khi xuất hiện vẻ hoang mang: "Sao anh biết —"

"Là vì bị vạch trần trò đùa giỡn với tôi nên thấy khó chịu à?" Văn Dã vẫn đang cười, nhưng ánh mắt đã lạnh đi, "Tôi nói lại lần nữa, ra ngoài."

Tống Nguyên ngồi im không nhúc nhích, đôi mắt y sáng rực, khóe miệng mím chặt đủ khiến anh của ngày xưa mềm lòng cả nghìn lần. Thế nhưng, lần này đã khác.

Văn Dã không còn đối chọi với Tống Nguyên nữa, anh xoay người, đi về phía cửa, nhưng có người nhanh hơn anh, chặn trước ở cửa một bước.

Tống Nguyên dựa lưng vào cánh cửa, tay bám vào tay nắm cửa, dùng lực quá mạnh khiến đầu ngón tay trắng bệch, y ngẩng đầu lên, dùng giọng điệu có vẻ cứng rắn hỏi Văn Dã: "Anh định đi đâu?"

Văn Dã không nói gì, anh đưa tay ra, định chạm vào tay nắm cửa.

"Anh không được đi đâu cả." Tống Nguyên che tay nắm cửa chặt hơn, yết hầu khẽ động đậy, cơ thể trông có vẻ hơi cứng nhắc.

Văn Dã cụp mắt nhìn y, trong con ngươi đen kịt không tìm thấy ánh sáng, lòng bàn tay của Tống Nguyên đau nhức vì vết thương, nhưng y lại bật cười: "Anh không cần nhìn tôi như vậy, tôi còn những lời cay độc hơn chưa nói."

"Sao không nói gì?" Giọng Tống Nguyên mang theo run rẩy không giấu nổi, nhưng Văn Dã không có ý định nói chuyện với y, để trông có vẻ không quá thảm hại, Tống Nguyên dồn toàn bộ sức nặng cơ thể lên tay nắm cửa.

"Giờ là không còn gì để nói với tôi phải không, cảm thấy tôi là người vô vị, một câu cũng không muốn nói với tôi nữa đúng không?" Tống Nguyên nói nhanh hơn, mặt không còn chút máu, nhưng cổ lại ửng đỏ, gân xanh hơi nổi lên.

Văn Dã không còn nhìn y nữa, anh đưa tay kéo cửa, nhưng Tống Nguyên đột nhiên nắm lấy cổ tay anh, đầu ngón tay ấn chặt vào mạch đập dồn dập, Tống Nguyên càng lúc càng siết chặt hơn.

"Bây giờ, nói chuyện với tôi." Ý muốn chiếm hữu khiến cơ thể và não bộ nhanh chóng mất kiểm soát, mắt Tống Nguyên đỏ lên, có thứ gì đó không ngừng phình to trong lồng ngực, như thể chỉ cần chạm một cái, sẽ nổ tung.

Ánh mắt gần như vô cảm của Văn Dã trở thành cây kim cuối cùng rơi xuống, Tống Nguyên kéo cổ tay Văn Dã, đặt lên miệng, mạch đập nhảy múa trên đầu lưỡi y, không khí quá tĩnh lặng đốt cháy sợi dây căng thẳng trong não Tống Nguyên, y cắn mạnh một cái, cho đến khi vị tanh ngọt lan ra, linh hồn đào tẩu bắt đầu quay về vị trí.

Tống Nguyên nhanh chóng nhận ra, y lại đưa ra lựa chọn tồi tệ nhất.

Hơi thở của Văn Dã cũng trở nên nhẹ nhàng, anh lạnh lùng nhìn xuống Tống Nguyên, ánh sáng bên ngoài cửa sổ xuyên qua lớp kính màu kép, những bông hồng nổi khắc nhẹ tạo thành bóng đổ trên gương mặt Văn Dã.

Máu rỉ ra từ vết thương, mạch đập dữ dội như núi lửa sắp phun trào. Văn Dã vươn tay, lần này, anh rất dễ dàng đẩy Tống Nguyên ra, xoay tay nắm cửa kim loại đã bị y làm ấm, bước ra khỏi phòng.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay không có gì để nói, chúc mọi người ngày nào cũng vui vẻ nhé.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.