(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tống Nguyên không thích chụp ảnh.
Nhưng trên màn hình nhỏ bé kia lại có rất nhiều hình ảnh của y, được chụp qua nhiều năm tháng, từ những chiếc áo thun mỏng manh cho đến những chiếc áo phao trông có vẻ hơi cồng kềnh. Kéo xuống tận cùng là một đoạn video dài chưa đến ba phút, Tống Nguyên im lặng một lúc rồi mở nó lên.
Đầu video hơi rung lắc, phải đến ba giây sau mới ổn định. Khung cảnh trong video khá hỗn loạn, âm thanh nền cũng ồn ào, mọi người đều đang nói chuyện. Theo ống kính zoom dần vào, Tống Nguyên nhìn thấy một sân khấu trải thảm đỏ không xa, và y trong bộ đồ thể thao trắng đứng ở góc ngoài cùng.
Đó là lễ hội nghệ thuật tháng Sáu thời đại học, vì số người tham gia biểu diễn trong câu lạc bộ không đủ, Tống Nguyên đã bị thầy cố ý ghi tên vào danh sách biểu diễn. Do lúc tập luôn bị vấp chân, cuối cùng y được giao một vai trò gần như đứng yên, chỉ đứng góc sân khấu cho đủ đội hình.
Tống Nguyên nhớ lúc đó y cũng có chút tư tâm, hy vọng Văn Thuật có thể nhìn thấy y, nhưng hôm ấy, Văn Thuật lại đột xuất phải đi tham gia một cuộc thi nhiếp ảnh, nên trong video, Tống Nguyên trông không được vui vẻ cho lắm.
Ban ngày tháng Sáu ánh nắng rất chói chang, nhiệt độ cũng dần tăng cao, mang theo cái oi ả đặc trưng của mùa hè, khiến người ta cảm thấy nhớp nháp mồ hôi. Tiết mục của Tống Nguyên là phần mở màn của lễ hội nghệ thuật, trường của Văn Dã và Tống Nguyên cách nhau rất xa, y không hiểu sao Văn Dã lại có mặt ở đó.
Khi tiết mục kết thúc, Tống Nguyên trong video bước xuống khỏi sân khấu, ống kính dính chặt theo y, lúc cao lúc thấp, cho đến khi y hòa vào đám đông, ống kính lại rung lên. Trong video không thấy người quay, xen lẫn giữa những tiếng ồn ào, Tống Nguyên nghe thấy giọng Văn Dã rất khẽ, như đang cười nói: "Sao lại ngốc thế nhỉ."
Video kết thúc, căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng như chết, Tống Nguyên có thể nghe thấy tiếng tim mình đập rất mạnh, dư âm hòa tan trong không khí ấm nóng.
Phòng quá yên tĩnh, nên Tống Nguyên đưa tay ra, nhấn vào nút tròn trên thanh tiến độ, kéo về đầu, lại nghe thêm một lần nữa giọng của Văn Dã. Không lâu sau, Thẩm Phong và hai người làm công xuống lầu, đứng ở cửa nói sẽ về, Tống Nguyên gật đầu, Thẩm Phong có vẻ muốn nói gì đó, nhưng hé môi rồi lại thôi.
Cửa mở ra rồi đóng lại, Tống Nguyên nắm chặt điện thoại, lên tầng hai, đứng trong hành lang tầng hai, y không do dự mấy, bước vào căn phòng ngủ trong cùng. Đèn sàn vẫn sáng, ánh sáng vàng nhạt nhuộm tấm thảm nhạt màu thành sắc vàng ấm áp, Tống Nguyên lên giường, vùi đầu vào chăn gối, rất nhanh đã thiếp đi.
Tống Nguyên ngủ rất ngon, đêm không khó khăn như tưởng tượng, y không mơ thấy gì, nhắm mắt lại chỉ là một màu đen, không có gì cả.
Khi tỉnh dậy đã là trưa hôm sau, ánh nắng len qua khe rèm cửa lọt vào, ánh sáng trong phòng rất đủ. Tống Nguyên xòe tay ra, điện thoại nắm cả đêm để lại vết đỏ trên lòng bàn tay, như những đường chỉ tay rỉ máu.
Tống Nguyên ngồi dậy, sờ lấy chiếc điện thoại cảm ứng đặt trên tủ đầu giường, thân máy hơi lạnh. Y cầm lên nhìn, có hai tin nhắn từ Thẩm Phong, tin đầu tiên nói tài xế đã đến dưới lầu, tin thứ hai cách khoảng hai tiếng, nói đã giúp y hủy cuộc họp thường kỳ và một cuộc họp video.
Tống Nguyên đọc xong tin nhắn, đặt điện thoại sang một bên, xuống giường.
Y không biết nấu ăn, lại lười gọi đồ, Tống Nguyên mở tủ bếp trên cùng, lấy xuống một tô mì gói. Trước đây để tiện ăn uống, Tống Nguyên bảo Thẩm Phong mua mấy thùng mì, có khi lười biếng, một ngày có thể ăn ba bốn gói. Nhưng từ khi Văn Dã dọn vào, y đã lâu không ăn rồi.
Ấm đun nước kêu "đinh" một tiếng, Tống Nguyên hoàn hồn, xé gói gia vị, đổ lên mì, rót nước nóng vào.
Tống Nguyên tưởng mình sẽ rất mong đợi hương vị thức ăn nhanh lâu ngày không ăn, nhưng sau miếng đầu tiên, dường như không thể ăn miếng thứ hai nữa. Tống Nguyên cầm chiếc nĩa nhựa trắng, cuộn một sợi mì, cho vào miệng, nhai mấy cái, Tống Nguyên vẫn không nhịn được mà thừa nhận: có vẻ y đã bị Văn Dã chiều hư mất rồi.
Hoàn toàn mất cảm giác thèm ăn, Tống Nguyên đặt nĩa xuống, tựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm vào một mảng sáng nhỏ trên sàn nhà để thẩn thờ. Hôm nay gió có vẻ rất lớn, thổi tung những chiếc lá đan xen bên ngoài cửa sổ, mảng sáng theo cành cây đung đưa di chuyển, cuối cùng dừng lại bên cạnh ghế lười màu sẫm.
Trong bóng tối, Tống Nguyên phát hiện ra góc áo đen bị che khuất sau ghế, y đứng dậy khỏi ghế, ngần ngừ một chút rồi bước đến. Ánh nắng bên ngoài cửa sổ chói đến hoa mắt, Tống Nguyên ở phía sau ghế, nhìn thấy áo khoác của Văn Dã, màu áo gần giống màu ghế, rơi ở phía sau rất khó phát hiện.
Tống Nguyên cúi người, nhặt áo lên, ngồi xuống ghế. Áo rất sạch sẽ, vẫn có thể ngửi thấy mùi nước xả vải ở cổ áo. Tống Nguyên đặt áo khoác lên đầu gối, mơ hồ cảm thấy túi phải hơi trĩu xuống, y sững lại, đưa tay vào túi, sờ thấy một cạnh hơi sắc.
Là một viên kẹo, bọc giấy kiếng màu hồng trong suốt, dưới ánh nắng ánh lên màu tím và xanh đan xen.
Là vị kẹo đào, giá rất rẻ, siêu thị lớn nhỏ đều có bán. Hồi cấp ba Tống Nguyên rất thích ăn, có lần y mang cho Văn Thuật một viên, Văn Thuật nhăn mày, nói hắn không thích vị đào, sau đó Tống Nguyên không ăn nữa.
Không biết từ khi nào Văn Dã bắt đầu ăn kẹo, cười tít mắt, viên kẹo cứng trong miệng trượt từ trái sang phải, có khi đẩy vào má, phồng lên một cục nhỏ. Khi Văn Dã chưa đi, luôn hỏi y, có muốn ăn kẹo không.
Ký ức kéo theo làn khói trắng ùa vào, chiếm lĩnh toàn bộ không gian bức bối quanh Tống Nguyên, đèn sàn và sàn nhà hòa vào nhau, không để lại cho y nhiều oxy để thở.
Tống Nguyên nhìn một lúc lâu, bóc giấy kẹo, cho kẹo vào miệng. Vị ngọt ngấy nhanh chóng lan tỏa khắp khoang miệng, nhưng rất nhanh, cổ họng Tống Nguyên bắt đầu đắng nghét, khóe mắt cay xè.
Y vuốt phẳng những nếp nhăn trên giấy kẹo, nét chữ màu xanh đậm hơi mờ, viết từng nét một: Anh mong được chào đón vào trái tim em.
Giây phút tiếp theo, Tống Nguyên mất hết khả năng suy nghĩ, ngũ tạng lục phủ như đang không ngừng sụp đổ, xuyên qua xương cốt, đập xuống đất. Ký ức quay về vô số buổi sáng, trưa, và cả đêm khuya, Văn Dã ghé sát bên y cười, lắc lắc viên kẹo lấp lánh trong tay, hỏi y có muốn ăn không.
Y luôn nói không.
Im lặng một lúc, Tống Nguyên gấp giấy kẹo bỏ vào túi, cầm áo khoác đen, bước ra khỏi cửa. Trong lúc đợi xe, Thẩm Phong đã dò được địa chỉ mới của Văn Dã, gửi vào điện thoại, Tống Nguyên liếc nhìn, là một căn hộ cao cấp.
Xe đến, Tống Nguyên mở cửa xe, lên xe, đưa địa chỉ trên điện thoại cho tài xế.
Đường đông xe, vận may của Tống Nguyên cũng không tốt lắm, ngã tư nào cũng gặp đèn đỏ, quãng đường chỉ nửa tiếng lại đi mất gần hai tiếng. Điều hòa trong xe không cao lắm, tay chân Tống Nguyên lạnh cóng, nhưng tinh thần vẫn khá tốt, y nghiêng đầu, nhìn những tòa nhà cao tầng và cây cối bên ngoài cửa sổ chầm chậm lùi lại.
Đến cửa căn hộ, vì không có thẻ ra vào nên Tống Nguyên không vào được. Y ôm áo khoác của Văn Dã, co ro bên cột, gió lạnh nhanh chóng thổi xuyên qua người.
Không biết đợi bao lâu, cuối cùng cũng có người từ trong cửa chính đi ra, Tống Nguyên vội vàng dùng khuỷu tay chặn cửa, nghiêng người lách vào. Bên trong tòa nhà rất ấm áp, Tống Nguyên hít hít mũi, bấm thang máy một cái.
Cửa thang máy mở ra, Tống Nguyên bước vào, bấm nút tầng 31. Theo những con số không ngừng tăng lên, khứu giác của Tống Nguyên trở nên nhạy cảm hơn, y có thể ngửi thấy mùi dầu máy hơi ẩm trong thang máy, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, Tống Nguyên nhắm mắt lại.
Căn hộ tầng áp mái chỉ có một hộ, diện tích lớn nhất tòa nhà. Tống Nguyên đứng trước cửa, ôm áo khoác, giơ tay lên, gõ nhẹ một cái. Tống Nguyên đã chuẩn bị tinh thần Văn Dã không có nhà, nhưng cánh cửa trước mặt đột nhiên được kéo ra từ bên trong, Văn Dã mặc bộ đồ ở nhà kẻ sọc màu xám nhạt, tóc hơi rối, khuyên tai đen bên tai trái tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Tống Nguyên vô thức ưỡn thẳng lưng, y hít một cái, đưa áo khoác đang ôm cho anh, Văn Dã chỉ cụp mắt nhìn y, không đón lấy.
"Anh để quên áo này ở nhà." Tống Nguyên cố gắng để giọng nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng hành lang quá vắng lặng vẫn để lộ âm cuối hơi run rẩy.
Văn Dã đứng ở cửa một lúc lâu, mới giơ tay nhận lấy áo. Tâm trạng Tống Nguyên bỗng nhiên tốt lên một chút, thấy Văn Dã sắp đóng cửa, y vội dùng tay bám lấy khung cửa.
"Còn chuyện gì nữa không?" Văn Dã hỏi y, giọng rất bình thản.
Tay bám khung cửa siết chặt hơn, Tống Nguyên móc từ trong túi ra tờ giấy kẹo, hơi gượng gạo nói: "Tôi thấy cái này rồi, tôi--"
Tiếng cười phấn khích từ trong nhà cắt ngang lời Tống Nguyên: "Văn Dã! Cậu không qua đây, tôi mua hết số xu trong tài khoản của cậu thành kẹo bông gòn đấy!"
Tống Nguyên nhìn Văn Dã khẽ cong môi, rồi quay đầu lại, cười nói với người trong nhà: "Cậu dám à?"
Giọng điệu rất mềm mại, chẳng có chút áp lực nào, tay Tống Nguyên bám cửa lỏng ra một chút.
"Xin lỗi." Văn Dã nhìn Tống Nguyên, nở một nụ cười rất lịch sự, "Có người đang đợi tôi." Ánh mắt rơi xuống tờ giấy kẹo màu hồng trong tay Tống Nguyên, Văn Dã liếc nhìn, rồi nói với Tống Nguyên: "Thứ này bây giờ cũng chẳng còn tác dụng gì nữa."
"Cậu muốn giữ thì cứ giữ." Nụ cười trên mặt Văn Dã biến mất, cửa lại khép hờ thêm một chút.
Trước giây phút cánh cửa hoàn toàn đóng lại, Tống Nguyên nghe thấy Văn Dã nói: "Tôi không cần nữa."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");