(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôm sau, đám cưới của Văn Thuật và Lộ Khả Doanh diễn ra đúng như dự định.
Cổng vòm chạm khắc hoa văn mở rộng, những người phục vụ mặc áo gilê đen đứng ở cửa bưng khay hoa. Tống Nguyên đưa thiệp mời, người phục vụ trao cho y một bông hồng phớt hồng.
Bước trên thảm nhung ngắn, Tống Nguyên đi vào đại sảnh. Trần nhà được phủ kín bởi những dải lụa màu bạc hà, hai bên là những chậu cây xanh um tùm, trên đó treo những tấm voan trắng mỏng manh, tất cả được trang trí vô cùng lãng mạn và mộng mơ.
Đi qua những cảnh vật mềm mại ấy, Tống Nguyên nhìn thấy bóng lưng của Văn Dã. Anh mặc bộ vest ca rô đã thử hôm đó, vai rộng thẳng tắp. Tống Nguyên đứng tại chỗ, cúi đầu hít một hơi thật sâu rồi bước về phía Văn Dã.
Chỗ ngồi đã được sắp xếp từ trước, Tống Nguyên và Văn Dã đều ở hàng đầu tiên bên trái, ngồi cạnh nhau. Tống Nguyên bước tới, ngồi xuống bên cạnh Văn Dã. Y quay đầu nhìn, thấy gương mặt nghiêng của anh ẩn hiện trong ánh sáng, khóe miệng thẳng tắp so với bông hồng cài trên túi ngực trông có vẻ lạnh lùng.
Tống Nguyên nhìn bông hoa trong tay, dừng lại một lát rồi đưa tay cài vào túi ngực của mình.
Nửa tiếng sau, cô dâu chú rể tiến vào. Mái tóc nâu sẫm xoăn của Lộ Khả Doanh buông trước ngực, gương mặt trang điểm tinh tế. Văn Thuật nắm tay cô, trông cũng hạnh phúc không kém.
Nghi thức đính hôn không phức tạp như tưởng tượng. Sau khi trao nhẫn, Văn Thuật và Lộ Khả Doanh trao nhau một nụ hôn dài trong tiếng vỗ tay của quan khách. Trong phút hoảng hốt, Tống Nguyên cảm thấy có người đang nhìn mình. Y quay đầu, bắt gặp ánh mắt của Văn Dã. Chưa kịp phân tích được ý nghĩa trong đôi mắt ấy thì Văn Dã đã quay đi.
Tống Nguyên định nói gì đó nhưng Văn Dã không còn nhìn y nữa. Y không biết mở lời thế nào, đành tập trung trở lại, vỗ tay cùng mọi người.
Vừa kết thúc tiệc, Văn Dã đã đứng dậy đi ra ngoài. Tống Nguyên ngỡ ngàng một chút rồi cũng đứng lên theo. Trước khi rời khỏi đại sảnh, Lộ Khả Doanh đã gọi họ lại. Cô đã thay một chiếc váy đơn giản hơn, tóc búi cao, son môi phai đi một chút, trông dịu dàng hơn.
"Định về rồi sao?" Lộ Khả Doanh nắm tay Văn Thuật, tiếc nuối nói: "Phía sau còn tiệc rượu nữa, sẽ thoải mái hơn một chút, hai người không ở lại sao?"
Tống Nguyên chưa kịp nghĩ xem trả lời thế nào thì đã nghe thấy giọng Văn Dã.
"Không được rồi." Văn Dã nói, "Tôi còn việc."
Lộ Khả Doanh gật đầu rồi nhìn sang Tống Nguyên. Y mỉm cười nói: "Em cũng không đi nữa."
Qua Lộ Khả Doanh, Tống Nguyên cảm thấy Văn Thuật liếc nhìn y.
Trên con đường nhỏ ra khỏi trang viên có một hồ nước rất lớn, mặt hồ trong vắt phản chiếu những đám mây không quá trắng. Tống Nguyên đi sau Văn Dã, y không theo sát lắm, cách anh một khoảng nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ.
Bước chân của Văn Dã dài hơn Tống Nguyên, vòng qua đài phun nước trang trí thì y không còn thấy anh nữa. Như có bông gòn nhét trong đường thở, bước chân Tống Nguyên khựng lại một chút rồi nhanh hơn, sau đó lại nhìn thấy Văn Dã dưới cổng tròn màu trắng.
Anh đứng bên cạnh một chiếc xe hơi màu đen, những chiếc cúc áo sơ mi vốn cài đến tận cổ giờ đã mở ba cái, anh cúi đầu, một lọn tóc đen từ phía sau rơi xuống trán. Trong tay anh nắm một hộp thuốc lá màu tối, tài xế ngồi ở ghế lái bước đến bên cạnh Văn Dã, nhanh nhẹn bật chiếc bật lửa chống gió trong tay.
Văn Dã có vẻ ngớ ra một chút. Vài giây sau, anh rút một điếu thuốc từ trong hộp ngậm vào miệng, tài xế đưa bật lửa về phía trước, Văn Dã theo bản năng nghiêng đầu sang một bên.
Tài xế dường như định nói gì đó nhưng khóe mắt lướt qua Tống Nguyên, ông ta đóng nắp bật lửa lại, mỉm cười với Tống Nguyên. Lúc này Tống Nguyên mới nhận ra đây là quản gia của biệt thự nhà họ Văn, Lý Trường Ba.
"Cậu Tống cũng ở đây à." Giọng Lý Trường Ba có độ vang hiếm thấy ở người trung niên, "Lâu rồi không về chơi, hôm trước ông Văn còn hỏi thăm cậu đấy."
Tống Nguyên bước tới, đứng bên cạnh Văn Dã, mỉm cười chào chú Lý.
Thuở nhỏ Tống Nguyên sống ở nhà bên cạnh nhà họ Văn, có thể nói Lý Trường Ba đã chứng kiến y lớn lên. Gặp Tống Nguyên, theo thói quen Lý Trường Ba mở cửa xe cho y: "Vừa hay hôm nay cậu hai cũng ở đây, hay là về nhà..."
"Không cần." Vẻ mặt Văn Dã rất lạnh nhạt, anh cầm lấy bật lửa từ tay Lý Trường Ba, ngón trỏ mở nắp, ngọn lửa xanh bùng lên, châm điếu thuốc trong miệng.
Anh hút một hơi, đốm lửa nhấp nháy, anh nói với Lý Trường Ba: "Cậu ta còn có việc."
Tống Nguyên sững người, ngón tay buông thõng bên hông bấu vào đường may quần, y đứng đó, khẽ nói: "Vâng, cháu còn có việc, lần sau nhất định sẽ về chơi."
Lý Trường Ba gật đầu có phần lúng túng. Văn Dã tự hút thuốc, anh hút rất nhanh, khói xanh trắng bị gió thổi nhạt đi. Khi còn lại một đoạn ngắn, Văn Dã ném điếu thuốc đi, anh mở cửa xe và ngồi vào trong.
Lý Trường Ba từ biệt Tống Nguyên rồi nhanh chóng lái xe đi. Tống Nguyên cảm nhận được khoảng cách giữa y và Văn Dã đang dần dần nới rộng, và trở nên tồi tệ, không thể vãn hồi.
Quay lại xe của mình, tài xế mở cửa cho y, Tống Nguyên ngồi xuống ghế sau. Xe phơi nắng cả nửa ngày, ghế da hơi nóng, Tống Nguyên đặt tay lên, ấn mạnh một cái.
"Tống tổng." Tài xế ở ghế lái nghiêng đầu, nói với Tống Nguyên bằng âm lượng vừa phải: "Cài dây an toàn đi ạ."
Có lẽ tế bào ký ức tạm thời ngắn mạch, những hình ảnh không rõ màu sắc bắt đầu ùa về, người đàn ông mặc áo hoodie cotton cúi người về phía y, đưa tay kéo dây an toàn bên vai y, rồi cong mắt nói: Phải chú ý an toàn giao thông, Tống tổng.
Tim đập nặng nề mấy nhịp, Tống Nguyên không thích cảm giác này, nên y cài dây an toàn rồi nhắm mắt lại.
Đường nhựa vừa được sửa sang rất bằng phẳng, hầu như không cảm thấy xóc nảy, nên khi xe dừng trước cửa nhà, Tống Nguyên vẫn chưa kịp phản ứng. Vài giây sau, Tống Nguyên nghe thấy có người gọi, y mở mắt ra, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc bên ngoài cửa sổ.
Não bộ trở nên chậm chạp, cho đến khi tài xế xuống xe mở cửa cho y, Tống Nguyên mới phản ứng lại.
Đứng trước cửa, xuyên qua tấm cửa có chút dày, Tống Nguyên nghe thấy tiếng nhạc rất nhỏ. Y đẩy cửa ra, phát hiện phim chiếu trên màn hình vẫn đang chạy. Nhiệt độ máy sưởi trong phòng để hơi cao, Tống Nguyên cởi giày ở cửa, chân trần đi vào phòng khách, ngồi xuống thảm. Y nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo trên tường đối diện mà thất thần, quả lắc kim loại đung đưa qua lại như được định dạng sẵn, mắt dần mất tiêu cự, viền của mọi vật thể trở nên mờ nhòe.
Đặt tay bên cạnh, vài giây sau, Tống Nguyên nghĩ đến Văn Dã.
Mấy ngày trước, Văn Dã ngồi ở đây cười với y, tay bưng bát thủy tinh đựng đầy trái cây. Hôm qua, Văn Dã vẫn ngồi ở vị trí này, nhìn vào mắt y rồi nói, dừng lại ở đây thôi.
Tống Nguyên cảm thấy mắt hơi đau, y tắt âm thanh bộ phim, từ từ nằm xuống, cuộn tròn trên thảm.
Từ nhỏ y đã sống trong những căn nhà rất lớn, lúc đầu là ở cùng bố mẹ, sau đó chỉ còn lại một mình y, rồi sau đó, sau đó Văn Dã chuyển vào. Tống Nguyên không còn nhớ rõ lúc Văn Dã mới đến đã mang theo bao nhiêu hành lý, anh thường mặc những chiếc áo hoodie trơn trông rất mềm mại, trong mỗi khoảnh khắc y có thể lơ là, Văn Dã đều sẽ ghé lại gần, hỏi những câu không mấy bổ ích.
Ví dụ như tôi mặc áo này có đẹp không, có muốn ra ngoài thả diều không, hay là có muốn ăn kẹo không.
Dù Tống Nguyên luôn không đáp lại, Văn Dã cũng không giận.
Như thể vĩnh viễn sẽ không bao giờ giận vậy.
Khi Tống Nguyên tỉnh dậy lần nữa, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối đen, phim vẫn đang chiếu, những đốm sáng hơi mờ chậm rãi đọng lại trên bàn kính. Trong không gian tối mờ màu xám nhạt, ngoài Tống Nguyên ra, chẳng có ai cả.
Cổ họng Tống Nguyên hơi khô, y chống tay xuống sàn định đứng dậy, nhưng vì co quắp quá lâu nên chân mềm nhũn, cả người quỳ xuống đất. Vì trông quá giống đang diễn kịch, nếu Văn Dã thấy, chắc chắn sẽ cười lăn ra đất, nghĩ đến đây, Tống Nguyên cũng mỉm cười.
Y đứng dậy khỏi mặt đất, đi vào bếp, mở cửa tủ lạnh. Hơi lạnh lập tức ùa ra, Tống Nguyên tỉnh táo hơn một chút, y lấy từ trong tủ lạnh ra một chai nước khoáng, không cần dùng nhiều sức đã vặn được nắp.
Hơi lạnh bao phủ trên thân chai dường như muốn chui vào từng kẽ hở của xương cốt, Tống Nguyên đưa tay lấy chai nước khoáng ở tận cùng ngăn trên của tủ lạnh.
Vặn nhẹ một cái là mở được.
Tống Nguyên đứng một lúc, đặt nước trở lại, đóng tủ lạnh.
Mặc dù vừa mới ngủ dậy, nhưng Tống Nguyên cho rằng mình cần ngủ thêm, y đi theo cầu thang lên trên, đứng trong hành lang trắng treo tranh sơn dầu. Cánh cửa phòng ngủ trong cùng hé mở, những ngày vừa qua, Văn Dã đều ngủ ở đó.
Tống Nguyên thẫn thờ một lúc, cuối cùng vẫn bước tới, đẩy cửa ra. Y hầu như chưa từng vào các phòng khác trong biệt thự, dù đã ở đây rất lâu, nhưng ngoài phòng khách và phòng ngủ tầng hai ra, tầng ba còn có những phòng khác, đối với Tống Nguyên, giống như bản đồ chưa được mở khóa trong game vậy.
Phòng rất tối, Tống Nguyên tìm thấy công tắc đèn tường, y ấn một cái, căn phòng sáng lên trong ánh đèn màu cam ấm. Dì giúp việc chắc đã đến, giường được dọn rất ngay ngắn, gối đặt ở đầu giường trông rất bồng bềnh, chăn không một nếp nhăn.
Đi đến phòng thay đồ phía trong, đồ đạc của Văn Dã đều đã mang đi, giá để rất trống trải. Tống Nguyên nhìn một lúc, đưa tay kéo ngăn kéo trên cùng bên cạnh giá, bên trong chẳng có gì.
Tống Nguyên lại đóng lại, rồi kéo ngăn kéo thứ hai, rồi lại đóng lại, máy móc lặp đi lặp lại những động tác vô nghĩa. Tống Nguyên ngồi xổm xuống, kéo ngăn kéo thứ bảy ra, khi y tưởng rằng Văn Dã chẳng để lại thứ gì thì nhìn thấy chiếc điện thoại rơi trong khe tủ quần áo.
Thân máy màu đen kẹt chặt bên trong, Tống Nguyên sững người, thò tay vào nhưng khe hở quá nhỏ, ngón tay hoàn toàn không dùng được sức. Tống Nguyên đứng lên, cố gắng đẩy chiếc tủ quần áo âm tường.
Ba phút trước mười giờ tối, Thẩm Phong nhận được điện thoại của Tống Nguyên. Vừa bấm nút nghe, Thẩm Phong nghe thấy ông chủ của cô nói với tốc độ hơi nhanh: "Gọi người lắp tủ quần áo đến."
"Bây giờ ạ?"
"Ừ." Tống Nguyên nói, "Bây giờ."
Nửa tiếng sau, Thẩm Phong dẫn nhân viên bảo trì đến phòng ngủ phụ ở tầng hai, việc tháo tủ quần áo không tốn nhiều thời gian, Tống Nguyên nhanh chóng lấy được điện thoại.
Đó là một chiếc điện thoại cũ trông có vẻ đã lâu, màn hình bên trái có vài vết nứt, sơn đen ở nút bấm cạnh viền cũng bong tróc một ít. Tống Nguyên ấn nút nguồn, đợi rất lâu cũng không bật lên được.
Y nhớ trong hộp dụng cụ ở phòng khách hình như có dây sạc, Tống Nguyên nắm điện thoại trong tay, đi xuống dưới.
"Chị ơi." Công nhân đang vác tủ quần áo liếc nhìn Tống Nguyên rồi hỏi Thẩm Phong: "Tủ này làm sao?"
Thẩm Phong suy nghĩ một lúc, thay ông chủ của mình đưa ra quyết định: "Lắp lại đi."
Ở tận đáy hộp dụng cụ, Tống Nguyên tìm thấy một sợi dây sạc có vẻ phù hợp, y cắm điện thoại vào, ngồi trên sàn, nhìn chằm chằm vào màn hình đen nhỏ đó.
Cảm giác đã trôi qua rất lâu, logo thương hiệu điện thoại sáng lên ở giữa màn hình, rồi đến đoạn hoạt ảnh khởi động ngắn.
Tống Nguyên cầm điện thoại lên, sản phẩm điện tử không sử dụng trong thời gian dài trở nên rất đơ, Tống Nguyên nhìn thông báo bộ nhớ không đủ trên màn hình, ấn xác nhận mấy lần mới tắt được.
Bộ nhớ đều không đủ rồi, sao không xóa bớt nhỉ, Tống Nguyên nghĩ vậy, bấm vào biểu tượng hình ảnh trên màn hình. Độ nhạy của điện thoại bị trễ, đợi mấy giây màn hình mới phản ứng lại, vào được thư viện ảnh.
Bên trong có rất nhiều ảnh, có mặc đồng phục học sinh, có cúi đầu làm bài thi, có giải bài trên bảng đen.
Tất cả đều là y.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");