(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Ý anh là sao?"
Sắc mặt Tống Nguyên không biểu cảm, y cụp mắt nhìn xuống Văn Dã, ánh mắt lạnh lẽo.
"Không có ý gì cả." Văn Dã ngước đầu lên, ánh mắt dừng lại ở khóe môi thẳng tắp của Tống Nguyên, "Chỉ là tò mò thôi."
Tống Nguyên đứng thẳng lưng, những ngón tay buông thõng bên người khẽ động đậy. Có lẽ vì mu bàn tay quá đau, Văn Dã nhìn đôi môi đỏ au của Tống Nguyên mấp máy, phải mất hơn mười giây anh mới nghe rõ y nói với mình: "Anh tò mò quá nhiều rồi đấy."
Nụ cười trên mặt Văn Dã nhạt đi đôi chút, anh nghiêng đầu, giơ bàn tay còn lành lặn về phía cô y tá ngồi đối diện quầy dịch vụ, giọng khàn đục: "Đau quá."
Cô y tá ngồi sau quầy đứng dậy, chống tay lên mặt bàn nhìn về phía Văn Dã, cau mày hỏi: "Đau chỗ nào..."
Tống Nguyên sững người, ánh mắt dừng lại trên mu bàn tay đang dán băng trắng của Văn Dã.
Mu bàn tay với các khớp xương lồi lên đã sưng phồng thấy rõ, máu chảy ngược về đỏ rực chói mắt. Cô gái mặc đồng phục y tá trợn tròn mắt, vội chạy lại, nhanh chóng rút kim tiêm ra, dùng bông gòn ấn lên chỗ máu đang sưng tấy.
"Anh xem máu chảy ngược rồi kìa! Truyền xong sao không gọi người ta!" Cô y tá trực đêm không mấy kiên nhẫn, liếc mắt nhìn Văn Dã: "Đau cũng đáng đời."
Văn Dã đưa tay ấn miếng bông, một lúc sau mới lên tiếng: "Hai chai còn lại không truyền nữa."
"Tại sao..." Tay cô y tá đang thay chai dịch truyền khựng lại.
Văn Dã chống người đứng dậy, liếc nhìn Tống Nguyên một cái rồi mới quay đầu lại, cụp mắt xuống nói: "Đau quá."
Không biết là đau chỗ nào, cũng có thể là đau khắp mọi nơi, như góc bàn kính trong phòng khách vậy, rõ ràng ngày nào cũng cẩn thận, vậy mà vẫn có lúc không thương tiếc đâm vào đầu gối, để lại vết bầm tím lâu ngày không tan.
Vết bầm không chạm vào thì sẽ không đau.
Văn Dã liếc nhìn Tống Nguyên một cái rồi bước ra khỏi bệnh viện.
Trên đường về nhà xe cộ thưa thớt, ánh đèn neon quanh cầu vượt nhấp nháy sáng tắt, chiếu sáng cả khoang xe tối mờ. Tống Nguyên giơ tay vặn âm lượng radio xuống nhỏ nhất, Văn Dã tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.
Xe đỗ vào ga-ra, Văn Dã đi theo sau Tống Nguyên vào phòng khách. Bật dải đèn trên trần, Tống Nguyên thấy tấm vé triển lãm màu xanh đậm đặt trên quầy bar, y tiến lại gần, cúi mắt nhìn một lúc rồi cầm vé lên, quay người lên lầu.
Khi Tống Nguyên tắm xong đi ra, các cửa phòng ngủ tầng hai đều mở toang nhưng không có ai bên trong. Y đứng ở cửa một lúc rồi xuống cầu thang. Đi xuống được vài bậc, y mới nghe thấy tiếng tivi, là giọng nữ đang nấc nghẹn, nghe rất đau khổ. Tống Nguyên bước xuống hết cầu thang, nhìn Văn Dã đang ngồi xếp bằng trên thảm.
Anh vẫn mặc bộ quần áo lúc về, mái tóc đen rối bù vén ra sau, đuôi mắt và gò má đều đỏ ửng, ánh đèn cam vàng rơi xuống vai anh, tạo thành những chấm sáng mềm mại và tĩnh lặng. Văn Dã chăm chú nhìn tivi, chớp mắt chậm rãi.
Tống Nguyên bước lại gần, liếc nhìn màn hình.
Kênh truyền hình thường chiếu những bộ phim ướt át bi thương vào đêm khuya, trong chiếc tivi màn hình phẳng, một nam một nữ đang cãi nhau, người phụ nữ khóc lem mascara, đuôi mắt đen thui một mảng, còn người đàn ông đứng im không nhúc nhích, sắc mặt bình thản như một con rối vô cảm.
Tống Nguyên hắng giọng, Văn Dã quay đầu lại nhìn y, đôi mắt đen thẫm như một ngăn tủ không lọt ánh sáng.
"Hôm nay chưa truyền hết nước." Tống Nguyên nói được nửa chừng, nước từ đuôi tóc bất chợt nhỏ xuống má, y giơ tay lau đi rồi mới nói tiếp: "Ngày mai anh trở lại truyền tiếp đi."
Văn Dã không đáp lời, chỉ nhìn vào mắt y, như đang thất thần.
Trong tivi, tiếng khóc của người phụ nữ xé ruột xé gan, đâm thủng bầu không khí thành một lỗ hổng, gió rít ù ù tràn vào. Tống Nguyên nghe mà khó chịu trong lòng, y quay người bước lên cầu thang, nhưng khi lên được nửa chừng, đột nhiên bị người phía sau gọi lại.
Tống Nguyên nghiêng người, ánh mắt lại một lần nữa đặt lên người Văn Dã.
"Văn Thuật sắp đính hôn rồi." Văn Dã ngồi trên thảm, ngước mắt nhìn y, giọng điệu bình thản hỏi: "Cậu có biết điều này nghĩa là gì không?"
"Anh ta sẽ lập gia đình với một người phụ nữ khác."
"Anh ta sẽ có vợ, rồi sẽ có con."
Giọng Văn Dã rất trầm, vọng qua căn phòng khách như một căn hộ mẫu, lặp đi lặp lại nhưng chỉ tổ tiêu hao dưỡng khí. Trong một giây nhẹ nhàng và nhỏ bé, tim ngừng đập một nhịp, Văn Dã một lần nữa nhắc nhở y rằng, y đã tách khỏi quỹ đạo cuộc đời của Văn Thuật, y không có vé vào tham dự cuộc đời của Văn Thuật cả.
Nhưng so với đau đớn, y càng thấy khó chịu vì bị Văn Dã vạch trần, Tống Nguyên nhắm mắt lại, vài giây sau mới mở ra.
"Rồi sao?" Tống Nguyên đứng trên cầu thang, giọng nhẹ bẫng trong căn phòng khách trống trải càng thêm lạnh lẽo cứng nhắc, y nhếch môi hỏi anh: "Liên quan gì đến anh?"
Những ngón tay Văn Dã buông thõng trên thảm siết chặt lại, thân nhiệt quá cao khiến anh toát mồ hôi đầm đìa, quần áo dính bết vào người, như một con cá mắc cạn trên bãi biển, bị ánh nắng thiêu đốt rát bỏng.
"Tôi không được hỏi sao?" Văn Dã nói.
"Không được." Tống Nguyên ném lại hai chữ rồi quay người lên lầu, vài giây sau, Văn Dã nghe thấy tiếng đóng cửa hơi mạnh. Cầu thang trải thảm trở nên trống rỗng, Văn Dã máy móc quay đầu lại, tiếp tục xem tivi. Mới không xem có một lát, cặp nam nữ trong tivi đã làm hòa, họ ôm nhau, như thể cả đời này sẽ không bao giờ chia lìa.
Nhiệt độ trong phòng không thấp, nhưng Văn Dã lại cảm thấy lạnh vô cớ, ngón tay run rẩy không tự chủ, anh đứng dậy tắt tivi và đèn, rồi lại ngồi xuống thảm.
Con người thật sự càng ngày càng không biết xấu hổ, rõ ràng lần đầu tiên bị Tống Nguyên nói như vậy, anh cảm thấy như thế giới sắp sụp đổ.
Anh cũng từng làm những chuyện ngốc nghếch, tạo một tài khoản Weibo phụ, lén lút chia sẻ cá Koi cầu nguyện một ngày nào đó Tống Nguyên sẽ yêu mình, làm bài test hợp cung hoàng đạo, cười toe toét vì chỉ số tương hợp với Tống Nguyên cao tới 85 điểm, rồi lại mất ngủ vì chỉ số của Tống Nguyên và Văn Thuật còn cao hơn một chút.
Văn Dã luôn nhìn Tống Nguyên, dù ánh mắt của y chưa từng dừng lại trên người anh.
Thực ra anh cũng hèn mọn vô sỉ, có nhiều tâm tư không thể phơi bày, cứ đến gần Tống Nguyên một chút là lộ ra trăm ngàn sơ hở, nhưng anh không cần lo Tống Nguyên sẽ phát hiện, bởi vì y không bao giờ nhìn anh. Chỉ là anh đã rơi vào vòng luẩn quẩn, anh đê tiện, chỉ muốn Tống Nguyên yêu mình.
Đêm đó, bóng tối không ngừng lan tỏa, máy lạnh đâm thủng màn đêm một lỗ lớn, chất lỏng đen sẫm rỉ ra chảy xuống, dính lên tóc anh, mắt anh, và cả lồng ngực.
Lúc ấy, anh vẫn còn nghĩ, Văn Thuật sắp đính hôn rồi, anh cố gắng thêm chút nữa thôi, vì yêu Tống Nguyên, anh có thể bịt mắt bịt tai, làm một người già lú lẫn và ngu muội. Đáng tiếc dù làm thế nào, anh dường như vẫn không phải người khiến Tống Nguyên hài lòng.
Đạo lý này, anh hiểu quá muộn rồi.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này kết thúc tại đây thôi, thật sự viết không tốt, mong mọi người thông cảm (cúi người chào)
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");