(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Văn Dã kéo rèm cửa, ánh nắng chan hòa tràn ngập căn phòng. Ngồi trên giường, Tống Nguyên nhíu mày khẽ nheo mắt, Văn Dã liền kéo rèm lại một chút. Tấm chăn trắng tinh chia làm đôi, Tống Nguyên ngồi trong bóng tối, đôi mắt trông có vẻ thẫn thờ.
Văn Dã lơ đãng vò mái tóc, những giọt nước li ti lơ lửng trong không khí. Anh giơ tay lên, xoa xoa cổ tay phải: "Cổ tay mỏi quá."
Gương mặt Tống Nguyên không biểu cảm, lưng y khẽ cứng lại.
"Sao mà dính người thế nhỉ." Văn Dã đứng ngược sáng bên cửa sổ, ngón tay lỏng lẻo đặt quanh cổ tay, "Ôm chặt cổ tôi, bảo thế nào cũng không cho đi -"
"Biết rồi." Tống Nguyên cắt ngang với giọng nhanh gọn, y ngồi thẳng lưng, "Anh có thể ra ngoài được rồi."
Văn Dã ờ một tiếng, lê đôi dép đi ra khỏi phòng. Không lâu sau, Tống Nguyên nghe thấy tiếng máy sấy tóc.
Tống Nguyên xuống giường, nhìn những vết tích đậm màu trên ga, mặt nóng bừng, bực bội giật tấm ga xuống. Chăn theo đó rơi xuống sàn, Tống Nguyên liếc nhìn rồi cúi người nhặt lên ném vào góc tường.
Mùi rượu trên người đã tan gần hết, Tống Nguyên cởi chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, vò trong tay một lúc rồi ném vào giỏ đựng quần áo bẩn. Ngay khi tiếng máy sấy vừa dứt, Tống Nguyên khoác áo choàng tắm, đẩy cửa phòng tắm chính.
Tống Nguyên tắm nhanh, nước không quá nóng nhưng đủ để y tỉnh táo. Mặc quần áo xong định xuống lầu, gần đến cầu thang y ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Y bước xuống, thấy Văn Dã đang dựa quầy bếp nghịch điện thoại, trước mặt là đĩa trứng ốp và bánh mì nướng trông rất mềm.
"Uống sữa hay cà phê?" Khi Tống Nguyên đến gần, Văn Dã bỏ điện thoại xuống, đứng thẳng người hỏi.
Tống Nguyên không đáp, y cúi mắt nhìn thấy tạp dề đeo lộn xộn trên cổ Văn Dã.
"Vậy uống sữa nhé." Văn Dã đẩy ly sữa thủy tinh về phía Tống Nguyên.
Viền trứng ốp vàng giòn, y biết Thẩm Phong sẽ mua sẵn bữa sáng, nhưng vẫn cầm đũa gắp lên cắn một miếng. Vị ngon hơn tưởng tượng, Tống Nguyên cho rằng do chất lượng trứng tốt, y định bảo Thẩm Phong sau này mua nhãn hiệu này.
Tống Nguyên đứng bên quầy bếp, nhanh chóng ăn xong bữa sáng đơn giản. Y ra khỏi nhà, thấy chiếc xe đen đậu dưới bậc thềm. Tài xế thấy y liền vội vàng xuống xe mở cửa, trước khi lên xe Tống Nguyên liếc nhìn, là tài xế chưa từng gặp.
Ngồi ghế sau chưa lâu, Tống Nguyên cau mày, y đưa tay mở lại cửa xe vừa đóng.
Tài xế vừa thắt xong dây an toàn, dường như nghe thấy tiếng động, anh ta quay lại, ngập ngừng hỏi: "Có chuyện gì ạ, Tống tổng?"
Đối diện với quầng thâm dưới mắt người đàn ông, Tống Nguyên lạnh nhạt hỏi: "Anh hút thuốc phải không?"
Người đàn ông sững người, nở nụ cười lấy lòng: "Không có ạ."
Tống Nguyên không đáp, chỉ nhìn chằm chằm, người đàn ông có vẻ bối rối, một lúc sau lại nói: "Trước khi lái xe, tôi có hút một điếu ở ngoài..."
Tống Nguyên hơi ngẩng cằm, thở ra rất khẽ, ngón tay đặt trên đầu gối gõ nhẹ hai cái tỏ vẻ không kiên nhẫn.
"Nửa điếu còn lại hút trong xe..." Dường như không phân biệt được Tống Nguyên có đang giận hay không, người đàn ông vội vàng nói thêm: "Tôi có mở cửa sổ khi hút, chủ yếu là sợ không kịp giờ-"
Nửa câu sau Tống Nguyên không muốn nghe nữa, y xuống xe, đứng trên bậc thang gọi điện cho Thẩm Phong.
Điện thoại chưa kết nối, cửa sau đột nhiên mở ra, Tống Nguyên nghiêng người, thấy Văn Dã xách túi nhựa đen trong tay. Có vẻ không ngờ y vẫn chưa đi, Văn Dã sững người, khẽ giọng hỏi có chuyện gì.
Thẩm Phong nhanh chóng nhấc máy, Tống Nguyên thu ánh mắt lại, hỏi: "Cậu Lưu đâu?"
"Cậu ta hôm qua bị tước bằng lái vì lái xe khi say." Có vẻ nhận ra giọng Tống Nguyên không vui, Thẩm Phong nói tiếp: "Tôi đã cho tài xế mới của công ty đến đón ngài, anh ấy chưa đến sao?"
"Đến rồi." Tống Nguyên đáp ngắn gọn, ánh mắt lại một lần nữa dừng trên người Văn Dã đang mặc đồ ở nhà, anh vừa đổ rác xong đang quay lại, tay đút túi quần, chân đi hai chiếc giày thể thao không giống nhau, trông như kẻ du thủ du thực.
Văn Dã không về nhà, anh đi vòng ra trước xe, cười chào tài xế đang đứng bên cạnh.
"Anh ta hút thuốc trong xe." Tống Nguyên nói với Thẩm Phong, "Hôm nay tôi tự đi, cô tìm tài xế khác cho tôi đi."
Tống Nguyên cúp máy, hai người đứng bên xe đều nhìn qua, Tống Nguyên dừng lại, nói: "Anh lái xe đi đi."
Tài xế dường như còn muốn biện minh, anh ta lo lắng hé miệng, cuối cùng chỉ nói xin lỗi, chiếc xe nhanh chóng rời đi, để lại mùi khói xăng hơi khó chịu. Tống Nguyên quay người, đẩy cửa đang khép hờ, lấy chìa khóa xe trong túi vải ra, đang định xuống bậc thang thì Văn Dã chắn trước mặt y.
"Hôm qua cậu uống nhiều quá." Văn Dã cụp mắt, nói: "Để tôi đưa cậu đi."
Không đợi Tống Nguyên từ chối, Văn Dã giơ tay, nhanh chóng giật lấy chìa khóa trong tay Tống Nguyên. Anh nhảy xuống bậc thang, đi vào nhà xe lái xe ra.
Văn Dã xuống xe, tay chống cửa, cười toe toét nói với Tống Nguyên: "Dạo này nạp game hơi nhiều, túng thiếu, phiền Tống tổng trả tiền theo giá thị trường nhé."
Tống Nguyên đứng ở cửa một lúc, giơ tay đóng cửa lại, đi xuống, ngồi lên xe.
Xe chạy qua con đường nhỏ trồng đầy cây xanh, ánh nắng chợt trở nên chói chang và chói mắt, Tống Nguyên nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, tấm chắn nắng trên đầu đã được kéo xuống, Văn Dã không nhìn y, rút tay về đặt lại lên vô lăng.
Tay áo quá dài được Văn Dã xắn đến khuỷu, để lộ những đường gân xanh hơi nổi dưới da, cùng cẳng tay trông rất khỏe mạnh.
"Anh chơi game gì vậy?" Tống Nguyên hỏi.
Ngón tay Văn Dã đang gõ nhẹ vô lăng khựng lại, anh nghiêng đầu, đối diện ánh mắt Tống Nguyên, qua vài giây, anh mới cười nói: "Nói tên ra có khi cậu sẽ đuổi tôi xuống xe đấy."
Chắc lại là mấy game sáo rỗng đồi trụy gì đó, Tống Nguyên thu hồi ánh mắt, không hỏi nữa.
Văn Dã lái xe rất chậm, Tống Nguyên nhìn đồng hồ hai lần, phát hiện Văn Dã tốn nhiều hơn tài xế 21 phút, cuối cùng xe cũng dừng dưới tòa nhà công ty, Tống Nguyên cởi dây an toàn, trước khi xuống xe liếc nhìn Văn Dã.
"Tối nay tôi phải tăng ca, anh không cần qua đâu." Tống Nguyên mở cửa xe, lại nói với Văn Dã: "Nhớ uống thuốc."
Văn Dã gục đầu lên vô lăng, rất khẽ gật đầu, rồi làm một cử chỉ tạm biệt. Chắc cũng không còn gì để nói, Tống Nguyên đóng cửa lại, đi về phía cửa kính lớn, rồi biến mất khỏi tầm nhìn của Văn Dã.
Văn Dã ngồi trong xe thêm một lúc nữa, rồi quay đầu về nhà.
Có lẽ để trừng phạt việc anh cố tình đi đường vòng, trên đường về, Văn Dã liên tiếp gặp bảy đèn đỏ, trong đó bốn lần đèn rất lâu. Trong thời gian chờ đèn xanh, Văn Dã không nhịn được lại nghĩ về Tống Nguyên, đôi khi anh thấy Tống Nguyên rất thông minh, ví dụ như không cần tốn nhiều thời gian đã có thể phát hiện ra lỗ hổng trong báo cáo tài chính.
Có lúc anh lại thấy Tống Nguyên rất ngớ ngẩn, Văn Thuật sắp đính hôn rồi, sao lại không biết ngoái đầu nhìn anh.
Một lát sau, Văn Dã trở về biệt thự, anh đỗ xe vào nhà xe, đi qua cửa sau vào phòng khách. Đứng trong căn nhà hơi trống trải, Văn Dã nhớ lại lần đầu tiên bước vào đây, cả ngôi nhà không có chút sinh khí, sàn nhà lạnh lẽo, đèn pha lê rất sáng, trong không khí phảng phất mùi nước hoa.
Tống Nguyên mặc áo phông đơn sắc đứng bên ghế sofa, với vẻ hơi không tự nhiên nói với anh: "Sau này anh sống ở đây."
Nghĩ đến đây, dòng suy nghĩ chợt bị tiếng chuông cửa vang lên cắt đứt, Văn Dã liếc nhìn tập tài liệu đặt trên bàn trà, biết Tống Nguyên lại quên đồ rồi. Anh đi ra cửa, đặt tay lên tay nắm cửa mạ vàng, dùng sức ấn xuống.
Cửa mở ra, ánh nắng rơi trên mí mắt Văn Dã, nhưng anh vẫn cố chấp không chịu chớp mắt.
"Sao cậu lại ở đây?"
Văn Thuật mặc vest đứng ngoài cửa, cất tiếng hỏi anh.
Một cơn gió lớn thổi qua, Văn Dã cảm thấy đầu ngón tay bị gió thổi lạnh cóng, những ngón tay nắm tay nắm kim loại siết chặt lại, Văn Dã nhìn Văn Thuật trong bộ vest chỉnh tề, cảm thấy một bộ phận nào đó trong cơ thể, đang âm thầm xì hơi.
"Thế còn anh?" Văn Dã khẽ kéo khóe miệng, cụp mắt nhìn bàn tay trống không của Văn Thuật, "Anh đến làm gì?"
Văn Thuật nhìn anh một lúc, đưa tay vào túi lấy ra một tấm thiếp hình chữ nhật màu xanh đậm.
"Lần trước Tống Nguyên nói muốn xem triển lãm nhiếp ảnh này."
Trên mặt vé màu xanh đậm có dấu sáp niêm phong màu vàng, trông có vẻ đắt tiền.
"Vậy cho tôi một vé đi." Văn Dã ngước mắt, cười nói với Văn Thuật: "Tôi cũng muốn đi xem."
Văn Thuật khựng lại, hơi ngạc nhiên nhìn anh: "Anh chỉ lấy được một vé, anh nhớ cậu không thích mấy cuộc triển lãm kiểu này mà-"
"Lộ Khả Doanh có đi không?" Văn Dã nhìn chằm chằm khuôn mặt gần như giống hệt mình của Văn Thuật, lại hỏi: "Hay chỉ có anh và Tống Nguyên?"
Bóng Văn Thuật in dài trên thảm trước cửa, hắn đứng đó một lúc, mới nói: "Chỉ có anh và Tống Nguyên."
...Tác giả có lời muốn nói:
Tự mình xuống trận dẫn dắt tình tiết
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");