Hang Động Kinh Khủng

Chương 19 : Câu thi




Sắc trời đã sáng, mọi người ngồi vây quanh tại nơi cắm trại nhỏ, vẻ mặt nghiêm nghị. Người nộm dính đầy vết máu cùng thi thể Ngô Quần thảm không nỡ nhìn liền nằm ở dưới chân bọn họ, một đêm im ắng giảng thuật đủ loại chuyện ly kỳ kinh khủng đã xảy ra.

Trước hướng về hành trình “Hang kinh khủng", vừa mới bắt đầu.

Bây giờ, một vấn đề vô cùng thực tế đang bày ở trước mắt mọi người: Như vậy còn muốn tiếp tục hành trình thêm nữa hay không.

Thái độ Nhạc Đông Bắc dĩ nhiên là rất rõ ràng: "Đương nhiên phải tiếp tục. Sự tình đã đến nước này, nào có đạo lý bỏ dở nữa chừng? Lẽ nào các người đối với chân tướng những sự việc thần bí này không có hứng thú sao? Câu trả lời nằm ở ngay trong 'Hang kinh khủng', đáng giá để đến!"

La Phi cũng bắt đầu nói rõ ý kiến của mình: "Theo cá nhân tôi mà nói, 'Hang kinh khủng' là nhất định phải đi. Dọc theo con đường này việc lạ càng nhiều, càng nói rõ chúng ta đúng là đang đến gần tất cả trung tâm bí mật. Lúc này từ bỏ, biết đâu chính là mục đích đối thủ muốn đạt được. Chỉ có điều..." Sau một lát trầm ngâm, anh lại nhìn Bạch Kiếm Ác nói, "Hiện tại xem ra, sự an toàn của các người đúng là chịu uy hiếp rất lớn. Các người có thể lựa chọn rời khỏi. Cơ bản là lộ tuyến đã rõ ràng, chỉ cần chúng tôi đi hướng phía dưới chân núi, thuận lợi mà tìm được đường sông. Như vậy chúng tôi bằng năng lực của mình, cũng có thể đến 'Hang kinh khủng' ."

"Không không không, cảnh sát La, vậy là cậu không có hiểu rõ tình hình rồi." Nhạc Đông Bắc đem đầu lắc giống như một dạng trống bỏi*, "Tình hình bây giờ là, cho dù chúng ta không đi, trại chủ Bạch cũng nhất định phải đi 'Hang kinh khủng' !"

Mọi người không rõ vì sao, tất cả ánh mắt nghi hoặc đều tụ tới.

Nhạc Đông Bắc nghiêm túc kỳ lạ nhìn Bạch Kiếm Ác: "Đúng, tình cảnh các người rất nguy hiểm. Thế nhưng chạy về trại Nỉ Hoành thì không giải quyết được vấn đề - Tiết Minh Phi không phải là ở trong trại Nỉ Hoành mà chết sao? 'Lực lượng ác ma' Đã phục sinh, nhất định phải đem lực lượng này phong ấn một lần nữa, các người mới có thể có được cơ hội được cứu. Mà có thể làm được điều này, ngoại trừ đời chủ tế Cáp ma tộc, ngoài ra không còn ai khác có thể."

"Ý của ông là, chúng tôi phải tìm được chủ tế Cáp ma tộc, tìm kiếm sự giúp đỡ của hắn?" Giọng nói Bạch Kiếm Ác trầm thấp, xem ra tâm tình rất là trầm trọng.

Nhạc Đông Bắc hơi hơi lắc đầu: "Cũng không phải là hắn giúp đỡ anh đơn giản như vậy, các người phải liên hợp lại. Cáp ma tộc bị mất bình máu, bây giờ nhất định cũng lâm vào trong khủng hoảng. 'Ác ma' chắc là sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Bất quá nếu như các người có thể đồng tâm hiệp lực, còn có tôi chỉ điểm, chưa hẳn không có cơ hội thắng. Dù sao 'Lực lượng ác ma' tại hơn ba trăm năm trước từng bị dũng sĩ Cáp ma tộc chế phục qua, lịch sử nếu đã từng xảy ra, vậy thì có khả năng diễn ra một lần nữa."

Chân mày Bạch Kiếm Ác nhíu lên, lâm vào trong trầm tư.

"Tôi cũng không tán thành các người quay về." Lúc này Chu Lập Vĩ cũng đã mở miệng, hiếm thấy là, lần này ông lại đang giúp Nhạc Đông Bắc khuyên nhủ đối phương, "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, tránh né chỉ có thể khiến cho bản thân trở nên càng thêm bị động. Cục diện bây giờ, các người phải ở lại. Vấn đề nếu đã xuất hiện ở trong rừng rậm, vậy thì nên giải quyết ở trong rừng rậm! Càng kéo dài, phiền phức sẽ càng lớn!"

Lời Chu Lập Vĩ nói tựa hồ đối với Bạch Kiếm Ác kích động khá lớn, anh ta bỗng dưng ngẩng đầu, hai người nhất thời nhìn nhau một chút. Ánh mắt Chu Lập Vĩ kiên định mà cố chấp, đồng thời cuối cùng khiến cho Bạch Kiếm Ác hạ quyết định quyết tâm nào đó.

Bạch Kiếm Ác không nói gì nữa, anh ta gật đầu dứt khoác, sau đó vừa liếc nhìn Triệu Lập Văn bên cạnh.

"Tôi sẽ báo thù cho Tiết Minh Phi và Ngô Quần." Triệu Lập Văn đón ánh mắt của Bạch Kiếm Ác rồi nói, thanh âm của cậu ta tuy rằng không lớn, nhưng trong giọng nói lộ ra một cỗ tàn nhẫn làm người ta sợ hãi.

Trong lòng Bạch Kiếm Ác cảm thấy an ủi. Trong mấy người hầu cận của anh ta, Tiết Minh Phi là thân tín nhất, nhưng nói đến thuộc hạ có khả năng cao đắc lực, không ai khác chính là Triệu Lập Văn. Hiện tại tình thế tuy rằng hung hiểm, nhưng có thuộc hạ như vậy, chưa chắc sẽ không thể xoay chuyển.

Bàn bạc đã định, mọi người thu dọn nơi cắm trại, bắt đầu chuẩn bị tiếp tục lên đường. Thi thể Ngô Quần đương nhiên là không có cách nào khác mang đi, mọi người cùng chuyển động tay, đào một huyệt mộ đơn sơ ở ven đường, tạm thời đem thi thể chôn cất. Cư dân trại Nỉ Hoành hiển nhiên là tôn kính trời đất nhất, sau khi chết có thể táng thân nơi rừng núi, với bọn họ mà nói, cũng là kết cục tốt.

Tất cả thu xếp thỏa đáng, lúc bước lên hành trình lần nữa, đã sắp đến mười giờ sáng. Không có Ngô Quần, Bạch Kiếm Ác chỉ có thể chính mình ở phía trước nhất mở đường. Mọi người một đường tiến lên, đi xuống đến phía núi. Cùng so sánh với lúc xuất phát ngày hôm qua, trong đội ngũ thiếu một người, tâm tình của mọi người cũng thay đổi rất nhiều. Giữa hành trình có cực ít người nói chuyện phiếm, ngoại trừ Nhạc Đông Bắc thoạt nhìn ở ngoài khá phấn khởi, những người khác đều là có dáng vẻ tâm sự nặng nề.

Chẳng qua đi hướng dưới chân núi trái lại so với hôm qua leo đi lên có lẽ dễ dàng hơn một chút, trên đường cũng không có tình huống ngoài ý muốn. Đến khoảng năm giờ chiều, mọi người đã thuận lợi mà đi tới dưới chân của núi Ma Bàn.

"Đi phía trước không xa thì đến Nhất Tiến Hạp rồi. Kiên trì một hồi nữa, đến cửa thung lũng chúng ta liền ổn định cắm trại." Lúc này Bạch Kiếm Ác quay đầu hướng mọi người nói.

"Yên tâm đi. Hôm nay tình trạng tôi rất tốt." Nhạc Đông Bắc biết được Bạch Kiếm Ác là đang lo lắng thể lực của ông ta, vội vàng trả lời, "Tiếp tục đi hai, ba tiếng đồng hồ không hề có một chút vấn đề."

Bạch Kiếm Ác lại lắc đầu: "Đến Nhất Tiến Hạp thì không thể đi về phía trước. Loại khí trời này, đêm tối ở trong hẻm núi cắm trại là vô cùng nguy hiểm."

Lại đi hướng đông lộ trình được có mười phút, bên tai mơ hồ vang lên tiếng dòng sông dâng trào. Trong lòng La Phi khẽ động, biết phía trước sẽ cùng dòng sông gặp nhau. Quả nhiên, mọi người theo Bạch Kiếm Ác xuyên qua một vùng rừng rậm, bỗng trước mắt sáng lên, phạm vi nhìn lập tức mở rộng.

Đến đây, đoàn người coi như là chính thức vượt qua núi Ma Bàn, đến bên ngoài rừng cây. Một con sông chảy từ phía tây nam tới, dọc theo chỗ ngoặt thế núi rẽ ở phía trước bọn họ cách đó không xa, đang hướng về phía đông chảy tới. Mọi người lúc này chính là đứng ở trên bãi sông.

La Phi biết đây chính là sông nhỏ trong trại Nỉ Hoành. Khi bọn họ hướng đi thẳng về phía đông, thời điểm vượt qua núi Ma Bàn, dòng sông thì từ phía nam bên dưới chân núi chảy vòng qua khúc ngoặt, cuối cùng lại cùng mọi người hội họp ở phía đông núi Ma Bàn.

Sau khi dâng trào chặng đường dài, dòng sông đã lớn mạnh rất nhiều. Lúc này chiều ngang mặt sông chừng hơn 30 mét, bất quá tốc độ dòng nước so với lúc trong trại Nỉ Hoành thì có lẽ hơi có phần êm dịu.

Mọi người đi dọc theo hướng đông bãi sông, đoạn này đường đi chẳng những dễ dàng, hơn nữa ở cạnh sông, cảnh sắc vô cùng thoải mái. Mọi người tâm tình hậm hực đã lâu tựa hồ cũng theo đó dâng lên chuyển biến tốt đẹp.

Lúc đi ra chừng hai, ba dặm, chợt thấy hai đỉnh núi phía trước cách đó không xa đột nhiên nhô lên, chính giữa xen lẫn ra một hẻm núi. Hẻm núi này không chỉ chật hẹp, hơn nữa thêm trăn trở âm u, khó có thể đoán trước. Hẻm núi uốn lượn dọc theo dòng sông, đứng xa nhìn lên, lại như là một con rắn to chui vào khe đá vậy.

Bạch Kiếm Ác dừng bước, chỉ vào hẻm núi kia nói: "Phía trước chính là Nhất Tiến Hạp. Chúng ta đừng đi nữa, liền ở ngay đây trên bãi sông cắm trại nghỉ ngơi đi."

Không cần Bạch Kiếm Ác giải thích thêm, vừa nhìn địa hình phía trước, La Phi đã hiểu vì sao buổi tối không thể lưu lại ở trong hẻm núi. Khoảng cách giữa hẻm núi kia quá hẹp, độ rộng khoảng chừng chỉ có năm mươi mét. Trong năm mươi mét tại đây, dòng sông liền chiếm cứ hơn phân nửa, như vậy hai bên sông có thể cung cấp cho người bãi đất quả thực thật là ít ỏi. Ở nơi nào đó hạ trại, vạn nhất ban đêm thế nước dâng lên, mọi người không có chỗ có thể ẩn nấp, vô cùng có khả năng bị hồng thủy nhấn chìm.

"Nếu như không phải là do ngày hôm qua dứt mưa, dòng sông sẽ đem hẻm núi chiếm hết, chúng ta đến nơi đây liền có thể không có đường để đi." Bạch Kiếm Ác nhìn Chu Lập Vĩ, lại nói một câu.

Chu Lập Vĩ cười cười: "Cuối cùng là trời toại lòng người, không có làm lỡ hành trình của chúng ta."

Lập tức mọi người phân công từng người, bắt tay vào hạ trại. Lúc này sắc trời còn sớm, mọi người ngược lại cũng không quá gấp gáp. Ba người La Phi dựng lên lều vải, Bạch Kiếm Ác và Triệu Lập Văn thì đi dạo qua một vòng trong rừng, mang về không ít củi.

Ngoại trừ củi ra, Triệu Lập Văn còn bổ một thanh trúc lớn tới hai mét. Lúc mọi người bắt đầu ăn cơm tối, cậu ta ngược lại cũng không gấp, ngồi ở một bên bắt đầu hý hoáy cây trúc kia. Chỉ thấy câu ta dùng mũi dao khoét ra một lổ thủng ở cây trúc, sau đó từ trong túi của mình lấy ra một vật vòng tròn màu xám tro hình sợi, vững vàng đâm vào trong lỗ thủng.

"Này, cậu không ăn cơm, ở đằng kia làm gì vậy?" Nhạc Đông Bắc nhịn không được hiếu kỳ trong lòng, lớn tiếng hỏi một câu.

Triệu Lập Văn chỉ lo cúi đầu bận việc, cũng không trả lời, trái lại Bạch Kiếm Ác giúp cậu ta giải thích đơn giản một câu: "Cậu ấy là muốn ăn chút thứ khác đặc biệt."

"Là muốn câu cá à?" La Phi chú ý tới trên "Sợi màu tro” có treo phao, một đầu còn có lưỡi câu sắc bén lớn chừng ngón cái, vì vậy làm ra cái suy đoán này.

Quả nhiên, Triệu Lập Văn treo một miếng bánh nhỏ ở trên lưỡi câu, sau đó cậu ta đi tới bờ sông, vung tay, kéo lưỡi dây câu rơi vào trong sông.

“Trong sông này có nhiều cá không?” Chu Lập Vĩ nhìn thấy tình huống này, cũng không nhịn được hỏi một câu.

Bạch Kiếm Ác rất đơn giản mà trả lời: “Cá Kháng Lãng.”

“Tên này cũng hơi kỳ quái, là loài đặc biệt chỉ có ở địa phương à?” La Phi đối với thức ăn mới mẻ luôn luôn duy trì đủ lòng hiếu kỳ.

Bạch Kiếm Ác gật đầu: "Con cá này tính rất hung dữ, sức mạnh cũng lớn. Ở trong nước rất thích bơi lên nghịch lưu, cho nên có tên này.”

“Ồ?” Lần giới thiệu này càng tăng lên hứng thú cho La Phi, mắt anh híp lại, chuyên chú nhìn dây câu trong nước kia.

Cũng không lâu lắm, phao bỗng nhiên khẽ động, lập tức dây câu lỏng lẻo bị căng thẳng thật chặc.

Triệu Lập Văn mừng rỡ, tay trái cầm thanh trúc, tay phải lại từ bên hông tìm kiếm lấy ra con dao.

La Phi ngạc nhiên: “Sao câu cá còn động dao?”

“Nhất định là cá Kháng Lãng. Cậu xem dây câu kia rất căng chặt đúng không? Nếu không có cách đặt biệt, con cá kia cho dù đem miệng xé rách , cũng phải liều mạng chạy trốn.”

Bạch Kiếm Ác nói không rõ ràng, lúc La Phi đang suy nghĩ chủ yếu "Cách đặc biệt" là gì, Triệu Lập Văn đã dùng hành động cho ra đáp án. Chỉ thấy cổ tay cậu ta khẽ lật lại, con dao vác mắc trên dây câu, sau đó cậu ta kéo qua kéo lại, giống như kéo đàn vi-ô-lông vậy, sống dao ở trên dây câu mài đến một trận âm tranh "Ong ong" chói tai. Nghe tới, dây câu kia dường như dùng gân bò chế thành một loại đồ vật.

Âm thanh này tuy rằng không lớn, nhưng lực xuyên thấu rất mạnh, chấn động đến mức khiến đám người La Phi bực dọc. Đầu con cá trong nước cùng dây câu liên kết, tư vị lúc này có thể tưởng tượng được. Sau khi kéo qua lại bốn, năm lần, dây câu kia liền mềm nhũn rơi xuống.

Triệu Lập Văn lúc này nhàn nhã lôi kéo dây câu, đem con cá cắn câu lôi ra khỏi mặt nước. Con cá kia đã nằm ở tình trạng nửa ngất, thân nó thon dài, cái đầu cũng không hề lớn, chỉ nhìn bề ngoài, thực sự không nghĩ ra nó ở trong nước lại có sức mạnh lớn như vậy.

Xem ra cá Kháng Lãng trong sông quả thực không ít. Chưa tới mấy phút, Triệu Lập Văn lại câu được một con. Sau đó cậu ta đem cần câu đặt ở bờ sông, mang theo chiến lợi phẩm trở về chỗ cắm trại, dùng thanh cây mảnh đem hai con cá xỏ xuyên qua, liền nướng ở trên đống lửa.

Không lâu sau, con cá kia bắt đầu tỏa ra một hương vị mê người. Nhạc Đông Bắc tuy rằng đã ăn thịt khô và bánh mì, nhưng con sâu trong bụng vẫn bị nổi lên cơn thèm ăn.

Mắt thấy Triệu Lập Văn cũng không có ý muốn cùng người khác chia xẻ, ông ta hì hì cười, nói: "Tôi cũng đi thử xem." Nói xong đi tới bên đống lửa, thò tay tìm dao bầu Triệu Lập Văn để dưới đất.

Triệu Lập Văn bỗng nhiên cảnh giác, lộ ra tay phải như điện, đem dao đoạt vào trong tay, lập tức ánh dao lóe lên, lưỡi dao đã đặt ở trên cánh tay mập mạp của Nhạc Đông Bắc.

Nhạc Đông Bắc biến sắc hoảng sợ: "Cậu... Cậu làm gì vậy?"

"Tiểu Triệu cũng đừng quá khẩn trương chứ? Nhạc tiên sinh chỉ là muốn mượn dao của cậu dùng một lát." Chu Lập Vĩ cau mày nói.

"Cậu ấy là người ham dao như mạng. Nhạc tiên sinh muốn câu cá, nên cầm dao của tôi đi." Bạch Kiếm Ác đem con dao của mình ném xuống đất, đồng thời hướng Triệu Lập Văn đưa qua một ánh mắt ngăn chặn.

Nhạc Đông Bắc thối lui hai bước, nhặt lên con dao Bạch Kiếm Ác ném xuống, trong miệng bí bô ồn ào trút ra bất mãn, sau đó đi hướng về bên bờ sông.

La Phi bất động thanh sắc nhìn một màn vừa rồi, trong lòng cũng thấy được có chút kỳ quái. Chỗ cắm trại đều là người một nhà, phản ứng của Triệu Lập Văn quả thực hơi quá nhạy cảm. Lẽ nào bề ngoài của cậu ta hung tàn, nhưng sâu trong nội tâm thật ra cũng đối với 'Sức mạnh thần bí' kia tràn ngập hoảng sợ?

Nhạc Đông Bắc bước đi thong thả đến bờ sông, cầm lấy cần câu, đem chuẩn bị xong bánh mì treo ở trên móc, sau đó học dáng vẻ của Triệu Lập Văn ban nãy, vung cánh tay một cái, đem dây câu quăng vào trong nước. La Phi thấy tư thế vụng về của ông ta, lắc đầu cười thầm, hiển nhiên đây là đạo của một người không biết câu.

Qua rất lâu, vẫn không thấy cá đã cắn câu. Nhạc Đông Bắc trong lòng nôn nóng, đem dây câu thu về kiểm tra. Chỉ thấy bánh mì treo ở trên lưỡi câu còn nguyên, cũng không có gì khác thường. Nhạc Đông Bắc đi tới đi lui mấy vòng cạnh ven bờ, lại lần nữa chọn một vị trí, tiếp đó lại đem lưỡi câu quăng vào trong nước.

Lần này động tác quăng móc so với mới vừa nãy có lẽ nhịp nhàng hơn nhiều. Chỉ thấy lưỡi câu kia bay lên thật cao, sau khi vẽ ra trên không trung một đường parabol, vang lên một tiếng "Phốc" nhỏ, đâm vào ở sâu trong nước sông.

Nhạc Đông Bắc thuận thế muốn đem cần câu thoáng nhấc lên, ai ngờ vừa nhấc, chỉ cảm thấy bộ phận cổ tay trầm xuống, dây câu lại kéo căng thẳng tắp.

"Ha ha, có cá mắc câu rồi!" Nhạc Đông Bắc cười đắc ý, vội vã đưa dao lên, bắt đầu ở dây câu dùng sống dao kéo động qua lại.

"Làm sao có thể nhanh như vậy?" La Phi kinh ngạc lẩm bẩm một câu. Nhìn bên cạnh, đám người Bạch Kiếm Ác sắc mặt cũng là không tin, hiển nhiên đều cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhạc Đông Bắc nhưng vẫn là tập trung hào hứng bừng bừng, lòng đầy mong đợi kéo cần câu trở về. Thanh trúc chịu lực, đã cong ra một độ rất cong.

"Ha ha, con cá này của tôi đúng là không nhỏ!" Nhạc Đông Bắc quay đầu lại gọi một tiếng, "Các người mau tới giúp tôi đi!"

"Dây câu chỉ kéo căng, nhưng một điểm lay động cũng không có. Đây nhất định không phải là cá, chắc là câu bèo rong dưới đáy sông." Chu Lập Vĩ phân tích dùng giọng điệu hàm chứa châm chọc.

Bạch Kiếm Ác ở một bên khẽ gật đầu, xem ra là tán thành quan điểm của ông.

La Phi thấy Nhạc Đông Bắc vừa thu cần, vừa kéo dây, một bộ dáng vẻ chật vật tay chân luống cuống, nhưng lại không có chút hiệu quả nào. Anh cười đứng lên: "Tôi đi giúp ông ta một chút đây, khiến cần câu kéo đứt thì rất đáng tiếc."

Dứt lời, La Phi đi nhanh vài bước, đi tới bên cạnh Nhạc Đông Bắc. Anh dùng hai tay cầm ở cần câu giúp đỡ, đồng thời nói: "Đừng kéo quá mạnh, phải dồn điểm sức mạnh!"

Ở dưới sự hướng dẫn của La Phi, hai người hợp lực lôi kéo cần câu, sau khi thay đổi mấy góc độ, dây câu ngâm ở trong nước rốt cục khẽ run lên, mục tiêu hướng mặt nước từ từ ló hiện ra.

La Phi thấy dây câu buông lỏng, nhưng lực đạo trong tay lại không giảm chút nào, trong lòng khẽ động: Đây cũng không phải là rong, ngược lại giống như là câu lên vật nặng gì đó trong sông.

Mưa to vừa mới rơi xuống liên tục mấy ngày, nước sông cũng không phải là rất trong suốt. Hai người La Phi kéo động dây câu, lúc lùi về phía sau có hai, ba mét, đã thấy một đoàn đồ vật đen thui ở dưới kéo động của lưỡi câu chậm rãi nổi lên mặt nước.

"Ơ, đây không phải là cá, đây là thứ gì?" Nhạc Đông Bắc lẩm bẩm đầy kinh ngạc.

Động tác trên tay La Phi không ngừng, hai mắt không nháy nhìn chăm chú vào mặt nước, đoàn đồ vật kia càng kéo càng gần, dần dần hiện ra diện mục chân thật. Trong lòng La Phi bỗng chốc "Lộp bộp", thần sắc trên mặt đại biến: Kia đúng là một thi thể mặc bộ quần áo màu đen!

Nhạc Đông Bắc lúc này cũng nhìn một cái rõ ràng, kêu to thất thanh: "Người chết! Thế nào lại là một người chết? !"

Đám người Bạch Kiếm Ác đang ngồi yên ở chỗ cắm trại xem náo nhiệt, chợt nghe Nhạc Đông Bắc hô lên những lời này, đều "Nhảy" Đứng lên, chạy tới bước nhanh hướng về bên bờ sông.

Khi ba người tới gần, thi thể giữa sông đã được La Phi cùng Nhạc Đông Bắc kéo lên hoàn toàn, mặt người chết hướng về phía dưới nằm sấp ở trên bãi sông. Nước thấm ướt phình to, xem thân hình phải là một người đàn ông.

Một màn biến cố này đến quá mức đột ngột, Bạch Kiếm Ác và Triệu Lập Văn kinh ngạc nhìn sững ngay tại chỗ, vẻ mặt hơi hoảng hốt. Chu Lập Vĩ cũng là nghẹn lời, lộ vẻ cực kỳ kinh ngạc. La Phi thì khóa chặt chân mày, suy nghĩ trong đầu cuồn cuộn. Chỉ có Nhạc Đông Bắc như là phát hiện gì đó, hô kêu to: "Các người nhìn quần áo hắn mặc! Đây chính là người chúng ta gặp phải lúc ở trại Nỉ Hoành!"

Không sai, người chết mặc một bộ đồ màu đen liền áo mũ đi mưa, cùng người đàn ông ba người La Phi gặp trên đường hẹp ở trong mưa to giống hệt nhau. Chỉ có điều lúc này cái mũ của hắn phủ mềm nhũn ở một bên, lộ ra một bộ đầu tóc tạp nhạp ẩm ướt.

La Phi quay đầu nhìn Chu Lập Vĩ, Chu Lập Vĩ hiểu ý tứ của anh, gật đầu, biểu thị tán thành phán đoán của Nhạc Đông Bắc.

"Đây là người khách hai ngày trước đã từng xuất hiện ở trong trại sao? Tại sao hắn lại chết ở chỗ này?" Bạch Kiếm Ác lúc này lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Đây cũng chính là vấn đề bên trong La Phi đang suy tư. Bất quá bây giờ hành động càng có ý nghĩa hẳn là trước hết nên nhìn mặt mũi của người chết một chút.

La Phi tiến lên một bước, ngồi xổm xuống ở bên cạnh thi thể. Anh nhẹ nhàng lấy xuống lưỡi câu móc ở trên y phục người chết, sau đó đem thi thể xoay ngược lại.

Bởi thời gian dài ngâm ở trong nước, màu da người chết đã bị ngâm đến trắng bệch, bộ mặt sưng phù, lại xuất hiện dấu vết đã thối rữa. Cho dù như thế, nhưng vẫn nhìn ra rất rõ ràng, người chết lúc còn sống phải là một thanh niên còn trẻ hơn hai mươi tuổi.

La Phi nhìn chằm chằm khuôn mặt người chết, nhìn chốc lát, đột nhiên kinh ngạc "A" Một tiếng, sau đó anh ngẩng đầu, đối Chu Lập Vĩ nói: "Giáo sư Chu, ông xem người này giống ai?"

Chu Lập Vĩ vuốt cằm của mình, sau nửa ngày suy nghĩ, lúc này mới lên tiếng: "Nhìn cũng là có chút quen mắt, nhưng cụ thể là ai, không nhớ nổi."

La Phi gật đầu: "Ông nhớ không ra cũng là bình thường, dù sao ông và cậu ta chỉ gặp mặt qua một lần."

Nhạc Đông Bắc gãi gãi đầu nhẵn bóng: "Các người quen người này? Ai vậy hả?"

Đám người Chu Lập Vĩ ánh mắt ngưng tụ lại nhìn về phía La Phi, dường như cũng đang đợi đáp án.

"Ông còn nhớ rõ lúc tôi lần đầu tiên đi tới phòng làm việc của ông chứ? Ngày đó tôi và pháp y Trương đi cùng nhau, còn có một chàng trai, tôi lúc đó còn tưởng rằng cậu ta là học sinh của ông." La Phi dùng ngôn ngữ đem dòng suy nghĩ của Chu Lập Vĩ dẫn trở về mấy tuần lễ trước ở thành phố Long Châu.

"Phóng viên! Là phóng viên cái trang web kia!" Chu Lập Vĩ như chợt nghĩ tới, "Chính là cậu ta đem vụ án ở Long Châu tiết lộ cho công chúng!"

"Lưu Vân." La Phi cho biết tên người chết, sau đó đem tình huống liên quan cùng người này hướng những người khác tập trung tổng thể giải thích một lần.

"A, tôi ở trên web xem qua bài báo kia, chính là cậu ta viết sao?" Nhạc Đông Bắc nghe La Phi giải thích xong, cảm khái nói, "Nói như vậy, nếu như không có cậu ta, chúng ta và những người này còn không biết từ đâu liên quan tiến tới với nhau đây!"

"Cậu ta vì sao cũng chạy đến nơi này? Còn có, nếu các người biết nhau, cậu ta sao không cùng các người liên lạc?" Bạch Kiếm Ác rất nghi ngờ hỏi.

La Phi biết Bạch Kiếm Ác đối với mạng lưới xã hội và bộ tác phong của nhà báo rất khó lý giải, cũng lười đi giải thích. Anh nhìn hai người Chu, Nhạc, cười khổ nói: "Cậu ta nhất định là cùng đi theo ba người chúng ta tới đây, muốn đến dò hỏi một ít tài liệu tin tức có thể thu hút ánh mắt mọi người."

"Vậy cậu ta cũng là một người có lòng." Nhạc Đông Bắc hiện ra biểu tình nghiêm nghị khó thấy, "Mục đích chúng ta tới nơi này tuy là khác nhau, nhưng kiểu người tìm kiếm không biết sợ như cậu ta tinh thần rất khiến người ta khâm phục, lấy tư cách là một phóng viên, biểu hiện của cậu ta rất chuyên nghiệp."

Lần này Chu Lâp Vĩ xem thường với phản ứng nhận xét không đúng lúc, cau mày nói: "Vấn đề bây giờ là, cậu ta sao lại chết ở chỗ này? Chẳng lẽ cậu ta một mình vượt qua núi Ma Bàn, sau đó gặp chuyện ngoài ý muốn, hoặc là - bị gì đó tập kích?"

"Không!" La Phi quyết đoán hủy bỏ suy đoán của Chu Lập Vĩ, "Tình hình đường xá núi Ma Bàn chúng ta mới vừa trải nghiệm qua, không có người dẫn đường, cậu ta tuyệt đối là không đi được. Hơn nữa, đến xem từ tình hình thi thể, thời gian cậu ta tử vong ít nhất có thể hơn một hai ngày."

Chu Lập Vĩ nghĩ sơ hiểu: "Cũng có thể địa điểm cậu ta chết cũng không ở nơi này, thế nhưng thi thể bị dòng sông cuốn tới - nếu là như vậy, cậu ta tám chín phần mười là gặp khốn đốn ở sông trại Nỉ Hoành."

Suy nghĩ này vẫn là rất hợp lý, ngay cả Nhạc Đông Bắc cũng vỗ bàn tay một cái, phụ họa nói: "Đúng rồi đúng rồi, chuyện này hoàn toàn có thể nói thông. Đêm hôm đó dưới mưa to, cậu ta không phải là hẹn các người tại cửa trại gặp nhau sao? Kết quả cậu ta lại không có xuất hiện. Ngày đó vừa vặn lại bất ngờ phát ra lũ, tôi xem cậu ta chính là bị lũ bất ngờ làm cho chết đuối."

La Phi lúc đầu cũng nghĩ như vậy, thế nhưng một số tình trạng trên thi thể đưa tới sự chú ý cho anh. Anh tiến đến gần, tinh tế tra xét một phen, sau đó trịnh trọng lắc đầu: "Nguyên nhân cái chết của cậu ta, chỉ sợ vẫn chưa phải là đơn giản như vậy."

"Nói vậy là sao?" Chu Lập Vĩ nắm được ẩn nghĩa trong lời nói của La Phi, lập tức nhạy cảm hỏi tới.

"Các người nhìn ở đây." La Phi bắt tóc người chết lên, chỉ vào vị trí gương mặt phía trái thi thể nói, "Đây là một vết sẹo, cậu ta trước khi chết từng gặp phải tập kích."

Quả nhiên, da trên gò má người chết có một đường vết rách, từ đuôi lông mày rách thẳng đến mang tai. Tuy rằng vết máu sớm bị nước sông ngâm sạch, nhưng rất rõ ràng, vết rách này là bị vũ khí sắc nhọn cắt, hơn nữa bị thương không nhẹ.

Chu Lập Vĩ cũng qua ngồi xổm, ông đầu tiên là kiểm tra thử một đường vết thương, tiếp đó lại nhìn qua miệng mũi của người chết, nói: "Vết dao cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Bên trong miệng mũi người chết đều có bùn cát, nguyên nhân tử vong của cậu ta chính là chết chìm."

"Chết chìm?" Nhạc Đông Bắc lại bày ra tư thế ngửa đầu lên trời, bắt đầu suy nghĩ người này tử vong sẽ cùng "Truyền thuyết ác ma" nảy sinh liên hệ thế nào. Bất quá lúc này đây ông ta hình như không có đầu mối, bỗng một lát sau, lắc lắc đầu, thần sắc vẻ mặt uể oải.

La Phi tạm thời không có biểu đạt quan điểm gì, mắt anh híp lại, ánh mắt sắc bén quan sát một vòng ở toàn thân người chết. Sau một lát, một chỗ chi tiết nhỏ lại lần nữa đưa tới sự chú ý cho anh.

Quần áo quanh thân người chết đều rất chỉnh tề, chỉ có cánh tay trái cuộn lên một đoạn thật cao. Điều này hiển nhiên là xuất phát từ hành vi cố ý nào đó do con người tạo nên, bởi vì mặc áo mưa nên ống tay áo bị buộc chặt, cho dù trải qua khoảng cách dài ở trong dòng sông bị vùi dập giội rửa, cũng không có khả năng tự động nảy sinh di chuyển vị trí lớn như vậy.

La Phi vươn tay ra, đem cánh tay bên ngoài của người chết nâng lên, tại bên ngoài cánh tay, anh phát hiện có điểm kỳ quái.

Nơi đó giống như có vài chỗ thương tích do vũ khí sắc nhọn rạch thành, có điều những vết thương này so với trên gương mặt muốn nông hơn nhiều, hơn nữa vết thương lại tạo thành ba chữ mẫu, lần lượt là "d", "a", "n". Vết thương rất mới, có thể nhất định là hình thành trước khi chết không lâu.

Những người khác cũng chú ý tới hiện tượng kỳ lạ này, cũng đem đầu bu lại, vẻ mặt mê muội.

"Đây là cái gì? Sẽ là ký hiệu của kẻ tập kích cậu ta lưu lại sao?" Chu Lập Vĩ phỏng đoán nói.

La Phi lắc đầu: "Không, nếu đã xác định người chết tử vong cuối cùng là do chết chìm, dấu hiệu này sẽ không thể nào do kẻ tập kích tạo thành."

"Chẳng lẽ là do chính cậu ta khắc?" Chu Lập Vĩ khó hiểu chép miệng, "Vậy cậu ta muốn biểu đạt ý gì? Là thông tin của kẻ tập kích sao? Dan (âm tiết)? Trại chủ Bạch, trong trại Nỉ Hoành có người họ 'Dan (âm tiết)' hay không?"

Bạch Kiếm Ác ngẩn người một chút: "Người họ 'Dan'..."

"Không có quan hệ với họ 'Dan'." La Phi quả quyết lắc lắc tay, miễn cho Bạch Kiếm Ác làm suy nghĩ vô ích, "Đây không phải là ghép vần, đây là tiếng Anh. Các người xem chữ 'd' này, lúc kết thúc nét chữ còn cố ý kèm theo một đuôi cong, mà trong ghép vần tiếng Hán, chữ này dựng lên là thẳng tắp."

"Tiếng Anh?" Nhạc Đông Bắc cũng gia nhập hàng ngũ thảo luận, "Nhưng trong tiếng Anh cũng không có một từ như vậy."

La Phi suy nghĩ một hồi, trong lòng đã có đáp án, có điều xuất phát từ một loại thói quen, anh cũng không có lập tức nói ra.

"Chữ này không nhất định là một từ hoàn chỉnh. Nếu như lúc để lại ký hiệu này người chết là đang bị tập kích, vậy rất có khả năng cậu ta chỉ kịp hoàn thành một nửa." La Phi đi từng bước một dẫn dắt ý nghĩ cho mọi người.

"Danger!" Nhạc Đông Bắc vừa chuyển suy nghĩ, bừng tỉnh hiểu ra kêu lên, "Có thể cậu ta là đưa ra cảnh báo: Nguy hiểm!"

"Không sai, chính là ý nghĩa nguy hiểm. Hiện tại, chúng ta có thể đem từng kết quả vừa mới thảo luận mà gắn kết với nhau, thử suy đoán cảnh ngộ người chết gặp phải. Tôi nói ý kiến của tôi trước, các người nghe một chút, xem có phần hợp lý hay không."

La Phi hơi dừng lại chốc lát, hệ thống một ít mạch suy nghĩ, sau đó nói: "Đêm hôm đó, người chết hẹn gặp tôi ở cửa trại. Thế nhưng đang trên đường đi tới chỗ hẹn, cậu ta bị tập kích. Từ trên vết thương gò má nhìn lên, kẻ tập kích hiển nhiên là muốn dồn cậu ta vào chỗ chết. Cậu ta ở trong quá trình thảng thốt chạy trốn, dùng dao nhỏ mang theo người, hoặc là vật tương tự tại trên cánh tay khắc xuống nửa từ tiếng Anh. Tiếp đó, cậu ta đã bị lũ nuốt sống - hoặc là ngoài ý muốn, hoặc là tác phẩm của kẻ tập kích. Cậu ta chỉ hoàn thành ba chữ mẫu d, a, n. Ở trong tiếng Anh, thường dùng từ 'Dan' Mở đầu, một là 'Dance', một là 'Danger'. Ở dưới tình hình lúc đó, 'Danger' không thể nghi ngờ là có càng thêm ý nghĩa thực tế. Đương nhiên, khẳng định là cậu ta không cần thiết phải miêu tả bản thân mình đang đứng ở trong lúc nguy hiểm, cậu ta để lại chữ nguy hiểm, là hi vọng nếu như mình đã chết, cái tín hiệu này có thể truyền lại cho người sống. Tôi cho là vì người này chính là tôi, hoặc là nói, chúng ta."

Mọi người lẳng lặng mà nghe La Phi nói, không có nói ra bất kỳ ý kiến phản bác nào, đến xem tổng hợp lại các phương diện manh mối, suy đoán lần này đúng là không có kẽ hở.

"Vậy cậu ta lúc đó hẹn cậu gặp mặt, kỳ thực chính là muốn cho cậu một số cảnh báo nguy hiểm sao?" Nhạc Đông Bắc hướng một tầng nơi càng sâu trong suy nghĩ.

La Phi nghiêm nghị gật đầu: "Rất có thể."

Chu Lập Vĩ cũng theo dòng suy nghĩ này nghĩ một hồi: "Cậu ta hơn phân nửa là biết một số sự tình chúng ta vẫn còn không biết. Cho nên kẻ tập kích mới đẩy cậu ta vào chỗ chết."

"Cậu ta là muốn khuyên chúng ta đừng đi 'Hang kinh khủng' sao? Lẽ nào cậu ta biết được đoạn đường này sẽ phát sinh chuyện đáng sợ?" Nhạc Đông Bắc nhún vai một cái, dùng con mắt đồng tình liếc nhìn Bạch Kiếm Ác.

"Cậu ta cuối cùng vẫn phải đem cảnh báo phát ra. Mặc dù cảnh báo này được đưa tới hơi chậm một chút." La Phi nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của người chết, nói một câu sâu kín, trong lời nói rất có vẻ cảm kích.

Lưu Vân đã nhận thức không chu đáo tâm tình của La Phi. Chàng trai này vì truy tìm bí mật mà đến, rốt cuộc được toại nguyện mà nắm giữ một bí mật to lớn, chỉ là cậu ta nhưng lại không có cơ hội đem bí mật này nói ra.

Cũng may La Phi đã dùng phương thức của mình cùng người chết tiến hành tốt trao đổi. Trên thực tế, anh đang suy tư một vấn đề mới vừa rồi không có đề cập.

Không có ai chú ý tới, Trên trán La Phi đang chảy ra một tầng mồ hôi hột.

Vấn đề kia tuy rằng còn chưa có đáp án, nhưng đã làm cho La Phi sởn cả gai ốc!

Nguy hiểm, đã vô cùng cấp bách!

Chú thích: +Trống bỏi: Trống bằng giấy cho trẻ con chơi, hai bên có hai sợi dây, đầu buộc một hạt nặng, đập vào mặt giấy thành tiếng khi xoay nhanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.