(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi nhận được câu trả lời vừa ý, đại tỷ nói với Ngụy Nam Đình:
"Sau này, ta sẽ dùng tiền tiêu vặt của A Châu để tài trợ cho ngươi.
Sau khi ngươi thi đỗ bảng vàng, phải gấp trăm gấp ngàn lần mà hồi báo nàng."
"Còn dùng bạc để trả hay dùng thứ khác, đó là chuyện của hai người."
*
Nói xong, nàng bảo gia nhân mang lên một tờ khế ước.
Ta còn chưa kịp phản ứng, Ngụy Nam Đình đã lập tức ký tên điểm chỉ.
*
Sau khi hắn rời đi, ta mới rụt rè mở miệng:
"A tỷ, muội chưa có… thích hắn mà?"
Đại tỷ cười lạnh:
"Vừa rồi hắn đến, muội còn quên cả ăn bánh khoai môn thịt kho, còn gì mà chưa thích?"
Ta vò khăn tay, lí nhí nói:
"Muội chỉ thấy hắn vừa to vừa khỏe, da ngoài giòn rụm, nhìn rất ngon miệng…"
*
Khoan đã.
Chẳng lẽ…
Đây chính là cảm giác thích một người sao?
Thế trong mắt Ngụy Nam Đình, ta có giống một chiếc bánh bao tr.ắng n.õn mềm xốp không?
Đại tỷ nhìn ta bằng ánh mắt khó tả, sau đó lặng lẽ quay người rời đi.
09
Ta vốn tưởng Tạ Dục trông thì cao ngạo thanh tao, nếu ta không để ý đến hắn, hẳn là hắn sẽ tự động rút lui.
Không ngờ, hắn lại dai như đỉa đói.
*
Sau khi trọng sinh, đại tỷ vô cùng bận rộn.
Nhưng nàng không còn dành tâm sức vào nữ công, quản sổ sách hay cầm kỳ thi họa nữa.
Nàng nói, đời người chỉ có mấy chục năm, học mấy thứ này chẳng khác nào lãng phí sinh mệnh.
Nàng tích trữ lương thực, cứu giúp trẻ nhỏ, còn tài trợ thương đoàn ra ngoài tìm kiếm các loại dược liệu quý hiếm.
Ban đầu, phụ thân có chút dị nghị, nhưng sau một đêm trò chuyện với mẫu thân và đại tỷ, ông không còn can thiệp vào chuyện của nàng nữa.
*
Về hôn sự của đại tỷ—
Kiếp trước, nàng gả cho công tử nhà họ Vương.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, về sau người đó thăng lên tam phẩm đại quan.
Đời này, Vương gia lại đến cầu thân.
*
Ta trốn sau bình phong, len lén nhìn một chút.
Vị tiền tỷ phu này tuấn lãng bất phàm, đoan chính nho nhã.
Thế nhưng, không hiểu vì sao, đại tỷ lần này lại không muốn gả.
Phụ thân uyển chuyển từ chối, lấy cớ muốn giữ đại tỷ ở bên thêm hai năm nữa.
Vương công tử nghe vậy, lộ ra chút kinh ngạc.
Dù kiếp trước, đại tỷ có yêu thích Tạ Dục, nhưng nàng vẫn biết không nên bỏ hết trứng vào cùng một giỏ.
Tạ Dục cao vời như vầng trăng trên trời, phần lớn là với không tới.
Thế nên, Vương công tử chính là lựa chọn hàng đầu của đại tỷ.
Nhưng Vương công tử cũng không phải chỉ tiếp xúc mỗi đại tỷ.
Hắn rời đi với ánh mắt không cam lòng.
Hôm sau, hắn hẹn đại tỷ ra gặp mặt.
Đại tỷ đốt luôn bức thư, sai hạ nhân đi truyền lời:
"Nói với Vương công tử, ta không rảnh gặp hắn. Người thông minh như hắn, tự nhiên sẽ hiểu ý ta."
*
Ta tò mò hỏi:
"A tỷ, có phải kiếp trước hắn đã làm gì có lỗi với tỷ không?"
Không ngờ, đại tỷ lắc đầu.
"Hắn không làm gì có lỗi với ta cả."
"Hắn đã cho ta danh phận chính thê. Đến năm năm sau khi ta vô sinh, mới thu nạp thiếp thất, hơn nữa còn không sủng thiếp diệt thê. Chỉ là…"
Khóe môi nàng nhếch lên nụ cười đầy trào phúng.
"Chỉ là về sau, khi ta ngã bệnh, hắn không hề do dự đưa ta đến Thanh Châu dưỡng bệnh. Cũng chẳng chậm trễ gì mà lập tức cưới bình thê."
"Hắn quả thật không có lỗi với ta."
"Hắn chỉ là… từng bước đi đều tính toán sao cho có lợi nhất cho bản thân mà thôi."
"Từ xưa đến nay, nam nhân đều như vậy."
"Dường như bọn họ trời sinh đã biết, đến thời điểm nào thì nên đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho mình."
Ta không nghĩ nhiều như đại tỷ, chỉ nghe lọt một câu quan trọng—
Nàng đã từng ngã bệnh.
*
Mẹ ruột ta sinh khó mà qua đời, từ khi chào đời, ta được ghi danh dưới danh nghĩa mẫu thân.
Nghe nói, mẹ ruột ta từng là thanh mai trúc mã của phụ thân.
Có người thích bàn ra tán vào, bảo rằng mẫu thân chắc chắn sẽ nuôi hỏng ta.
Nhưng nếu được nằm mà hưởng cả đời, đó chẳng phải là cầu còn không được hay sao?
Dù ta có chăm chỉ, cố gắng thế nào, thì cùng lắm cũng chỉ từ Trương Trần thị biến thành Lý Trần thị, Tạ Trần thị, trở thành người cống hiến rồi bị hái quả mà thôi.
Từ nhỏ đến lớn, đại tỷ vẫn luôn bảo vệ ta, ta không có hoài bão lớn, vậy nên đã sớm thấy đủ đầy.
Ta ôm chầm lấy đại tỷ mà gào khóc.
"Oa——!!"
Đại tỷ cốc đầu ta:
"Khóc cái gì mà khóc? Căn bệnh này cũng đâu phải không chữa được!"
Ta sụt sịt hỏi lại:
"Có khi nào tỷ không biết muội có gả cho Ngụy Nam Đình hay không… là vì tỷ chếc sớm không?"
Đại tỷ không ngờ ta thông minh như vậy, lập tức cứng họng.
Cuối cùng, nàng chịu thua, nghiêm túc bảo rằng kiếp này nhất định sẽ giữ gìn sức khỏe, không để bản thân mắc bệnh nữa.
Ta vừa xì mũi vừa dụi đầu vào tay áo nàng, dùng ánh mắt đầy ấm ức nhìn nàng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");