Được ngồi ở bên cạnh tuyệt thế mĩ nam, tâm tình của Vũ Văn Tiểu Tam chỉ có thể dùng một từ đó là sóng to gió lớn để hình dung!
Khóe mắt vụng trộm lướt qua khuôn mặt câu hồn của hắn, trái tim nhỏ bé của Vũ Văn Tiểu Tam đập bang bang không ngừng. Này nha so với Hiên Viên Mặc, Hiên Viên Triệt cũng không tồi nha. Trong nội tâm vô cùng bối rối, tới cùng là theo đuổi Hiên Viên Mặc, hay là cua Hiên Viên Triệt, hay vẫn lại là theo đuổi vị bên cạnh này a......
Nhớ lại biểu tình thu thành một đoàn, khó có thể lựa chọn......
Hiên Viên Vô Thương quay đầu lại, thấy biểu tình bối rối của nàng, lộ ra một cái lúm đồng tiền xinh đẹp, môi mỏng khẽ mở, thanh âm vô cùng ôn nhu: "Nghĩ gì vậy?"
Gương mặt xinh đẹp, kết hợp với thanh âm tràn đầy từ tính, để cho Vũ Văn Tiểu Tam máu mũi suýt nữa phun trào ra! Vội vàng che cái mũi, bối rối cúi đầu, mở miệng nói: "Không nghĩ cái gì! Tôi thực không nghĩ muốn cái gì! Tôi thật sự không nghĩ bất luận chuyện gì xấu xa
"
Nghe nàng giấu đầu lòi đuôi, Hiên Viên Vô Thương cũng không vạch trần, ánh mắt tà mị xem xét nàng, chợt mở miệng: "Tam vương phi......"
"Ai nha, không cần kêu tôi là tam vương phi, anh cứ gọi tôi là Tam nhi đi! Tam vương phi gọi nghe không quen!" Mỗ nữ cực kì dũng cảm vỗ bộ ngực của chính mình.
Hiên Viên Vô Thương sau khi nghe xong, ngu ngơ một phen, rồi sau đó nhẹ cười ra tiếng: "Được, Tam nhi!"
Nha, bán bánh ngọt!...... Nghe soái ca gọi tên chính mình, thật hạnh phúc a! Mỗ nữ thậm chí có một loại áo giác thành tiên.
Lại cảm thấy so đo, soái ca này đẹp trai lại nhiều tiền, nàng hôm nay nhất định phải cua thành công mới được! Nhướng mày, chính mình kiếp trước theo đuổi soái ca luôn thất bại, lần trước thổ lộ với Hiên Viên Mặc cũng thất bại, chẳng lẽ là do mình luôn luôn quá dũng cảm? Nếu không lần này thay đổi chiến thuật thử xem? Như thế...... Theo đuổi soái ca này nhất định phải...... Như vậy...... Lại như vậy......
Tiếp theo mỗ nữ dưới ánh mắt nhìn kỹ mà không hiểu gì của Hiên Viên Vô Thương, tự lo gật đầu!
Rồi sau đó, Vũ Văn Tiểu Tam khó xử ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, ánh mắt tỏa ra sao, tiếp theo lại cúi đầu âm hiểm cười một phen...... Rồi sau đó lại nâng lên đầu, ánh mắt tỏa ra sao, lại cúi đầu âm hiểm cười một phen......(TT-TT)
Như vậy lặp lại nhiều lần, dù là Hiên Viên Vô Thương cũng có chút chịu không nổi: "Tam nhi đang cười cái gì?"
Vũ Văn Tiểu Tam lại ngẩng đầu, thẹn thùng e lệ xem xét hắn, chuẩn bị mở miệng, tựa hồ lại có chút xấu hổ, rồi sau đó khó xử cúi đầu......
Hiên Viên Vô Thương sau đầu xẹt qua một đám quạ đen, vị vương phi này của Ngạo có phải não đại có phần..hay không...... Bộ dáng ra vẻ khó xử kia, thật sự làm cho người ta không nói được lời nào.
Tiếp theo lại thấy nàng ngẩng đầu, mặt đỏ hồng, một bộ muốn nói lại thôi......
"Muốn nói cái gì cứ nói đi." Thanh âm vô cùng ôn hòa, bộ dáng này nếu là cứ liên tục một hồi nữa thì cho dù là hắn tu dưỡng có tốt, tính tình có ôn hòa bao nhiêu đi chăng nữa, khả năng cũng muốn đánh người giống Ngạo thôi! Hắn đột nhiên có chút thông cảm với Ngạo rồi.
"Thật sự có thể nói sao?" Nàng ưỡn ẹo nhìn hắn, cảm thấy tự mình bày tỏ, muốn từ từ sẽ đến, không thể mở miệng quá trực tiếp, nếu không sẽ dọa người chạy.
"Thật sự." Một nụ cười tà mị nở rộ trên khuông mặt như cánh hoa đào, ánh mắt chờ mong nhìn nàng, giống như đang mời gọi......
Cảnh đẹp như vậy suýt nữa để cho Vũ Văn Tiểu Tam muốn gào lên: "Tôi nghĩ muốn nói tôi......" Nói tới đây, đột nhiên nhớ tới chiến lược mà mình vừa mới định ra, không thể quá trực tiếp! Nói một nửa lại mắc kẹt ở trong cổ họng...... Rồi sau đó, thẹn thùng e lệ nhìn Hiên Viên Vô Thương liếc mắt một cái: "Ây da, người ta vẫn là không nói mới tốt!"
Quạ đen...... Hiên Viên Vô Thương không nói gì quay đầu đi, cảm thấy đã có chút tò mò nữ nhân này tới cùng muốn nói cái gì, nhưng là nhớ tới bộ dáng của nàng kia, không dám hỏi lại.
Nhìn nhìn Hiên Viên Vô Thương quay đầu đi, ặc...... Có phải mình làm quá mức rồi hay không? Nếu không hay là nói rõ ra một chút?
"Kỳ thật, tôi muốn nói......"
Nói xong Hiên Viên Vô Thương có chút kinh ngạc quay đầu, ánh mắt tà mị quét nàng, không phải không nói sao? Như thế nào đột nhiên lại muốn nói? Nhìn trong mắt hắn kinh ngạc, ặc...... Chẳng lẽ lại quá rõ rồi hả?
Tiếp theo, nàng bưng miệng cười, khó xử quay đầu đi, cúi đầu xuống, không nói......
Một đám quạ đen lại xuất hiện sau đầu Hiên Viên Vô Thương, nữ nhân này thật sự là thay đổi thất thường.
"Không nghĩ muốn nói thì thôi." Thanh âm có chút bất đắc dĩ.
Rồi sau đó một bộ dáng đã không còn đối nàng muốn nói mà cảm thấy hứng thú, quay sang, nhắm mắt dưỡng thần.
Sặc...... Nhìn hắn đã chuẩn bị đi ngủ, Vũ Văn Tiểu Tam rốt cục nhận thức đến chính mình thật là làm hơi quá: " này, tôi là muốn nói......"
Kết quả người nọ lại nửa điểm phản ứng nàng đều không có, này......
Mỗ nữ nào đó vẻ mặt âm trầm phiền muộn cắn cắn môi dưới, xú nam nhân chết tiệt này, thật sự là kỳ lạ rồi! Dũng cảm không thích, ý tứ cũng không phản ứng! Tức chết nàng rồi!
Đình Vân điều khiển xe ngựa, nghe hai người đối thoại câu được câu không, cũng thâm sâu vì Vương gia nhà mình bi ai, nhớ lại cố gắng lái xe tốc độ nhanh hơn, khẩn trương cứu Vương gia hắn đang ở trong nước lửa!
Mỗ nữ cúi đầu xoắn vạt áo sinh hờn dỗi, chợt lại nghe người nọ nhẹ cười mở miệng: "Được rồi, đừng nóng giận, Tam nhi muốn nói cái gì ta nghe là được."
Xem nàng vểnh môi, hắn nhịn không được lại mở miệng rồi.
Vũ Văn Tiểu Tam giờ phút này giận gần chết, đâu nào còn muốn nói cái gì! Xoay người, lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai đứng lên, làm cho Hiên Viên Vô Thương không kịp phản ứng trước, cúi người hôn lên môi mỏng của hắn!
Hai người răng môi đụng nhau, Hiên Viên Vô Thương không dám tin trừng mắt to...... Cảm thụ được trên môi cảm xúc mềm mại......
Tiếp theo, thấy người nọ đứng lên, cực kì lên mặt cười lớn một tiếng: "Hô hô, này không phải cho lão nương hôn sao!"
Đình Vân ở bên ngoài thùng xe ngựa tay run lên, roi ngựa trong tay thiếu chút nữa bay ra ngoài...... Hôn? Vương gia? Vậy......
Vương gia thực xin lỗi người! Nhớ lại hung hăng nhìn ngó con ngựa không tốt kia, một cây roi quất xuống, súc sinh vô dụng, chạy nhanh lên! Trong sạch của Vương gia đều đã hủy ở trên tay ngươi rồi!
Rồi sau đó trong thùng xe lại truyền ra một câu để cho hắn suýt nữa rơi xuống xe ngựa...... Giọng nữ dũng cảm truyền đến: "Yên tâm, tôi hôn anh, nhất định sẽ đối với anh phụ trách tới cùng!"
Ngay sau đó, hắn càng thêm một loại kích thích muốn đập đầu đến chết, bởi vì lập tức lại truyền ra thanh âm của Vương gia nhà hắn: " Được, Tam nhi nói sẽ đối với người ta phụ trách, vậy thì nhất định phải phụ trách a..., nếu không người ta sẽ không thuận theo."
Ông trời ơi! Vương gia người điên rồi?
Câu nói kia là Hiên Viên Vô Thương suy nghĩ khiếm nhã mà thốt ra, nhéo nhéo mi, chẳng lẽ......
Lập tức nhẹ cười, cảm thấy thoải mái, thôi, động tâm lại như thế nào? Đi theo tâm của chính mình đi......
"Uh`m! Đó là tất yếu! Chờ thêm mấy ngày tôi đạp Hiên Viên Ngạo, liền cho anh một danh phận!" Vũ Văn Tiểu Tam sờ sờ khuôn mặt xinh đẹp của hắn, vui rạo rực mở miệng bảo chứng, hóa ra Hiên Viên Vô Thương thích nữ tử hào phóng, sớm biết thế thì nàng hôn sớm một chút, đỡ phải kìm nén lâu như vậy......
Lời này cùng động tác của nàng, để cho khóe miệng Hiên Viên Vô Thương hơi hơi giật giật, cảm thấy cũng có chút kỳ quái, nàng hôn hắn, hay là đụng chạm hắn, hắn vậy mà cũng không cảm thấy phản cảm...... Nếu là đổi người khác dám như vậy đối hắn, chỉ sợ sớm đã là một khối thi thể rồi!
Đình Vân lại càng nổi điên quật con ngựa kia, nhanh lên...... Nhanh lên...... Nếu là Vương gia lại bị phi lễ, ta trở về đem ngươi ninh hầm rồi!
"Tam nhi không phải thích Ngạo sao?" Chợt, hắn có chút kinh ngạc hỏi.
Đã thấy bộ dáng không kiên nhẫn của nữ nhân kia: "Thích hắn? Tôi là một nữ nhân bình thường, làm sao có thể thích hắn!"
Ặc...... Lời này nói ở bên trong xe, ngoài xe hai nam nhân não đại đều đã toát ra một cái dấu chấm hỏi, nữ nhân bình thường đều không thích Hiên Viên Ngạo, chẳng lẽ Ngạo...... phương diện kia...... Không được!?