Hàn Ngu: Gặp Ai Đều Hốt

Chương 12




Tiếng đàn cứ thế vang lên giữa cơn mưa tầm tã, lúc này Han phải ngồi thật gần Bo Yong mới có thể nghe được tiếng đàn. Tay của hắn lúc này có chút ám mụi để cạnh ngực cô ấy nhưng trong bầu không khí thế này hai người đều không muốn đề cập tới.

Tiếng đàn đang ngân thì có chút dừng lại nhưng lại một tiếng ca vang len là tiếng hát của Bo Yong, rất trầm ấm và đầy cảm xúc. Lúc này Han có chút nghe như mê như say làm đôi mắt cô ấy nhắm lại rồi bay theo tiếng hát hòa cùng tiếng đàn guitar.

Lúc này tay Bo Yong đã dừng lại nhìn bên cạnh Han lúc này vẫn còn nhắm mắt yên tĩnh ghé vào trên vai hắn.Cúi đầu xuống và một loại mà lực nào đó khiến hắn không thể điều khiển mình. Một nụ hôn ngay giữa trời mưa, cả hắn cùng Han như hòa quyện vào dòng cảm xúc đang bùng nổ lúc này. Sau nụ hôn là những phút giây yên tĩnh, cả Bo Yong cùng Han Hyo Joo lúc này đều nhìn những hạt mưa tí tách từ mái hiên nhẹ rơi xuống. Mưa đã dừng nhưng cả hai người dường như đều không có ý đinh rời đi, họ đang trân trọng khoảng thời gian này và đang cảm nhận những xúc cảm của tình yêu.

Lấy tay vòng qua khoác lên lưng Han, kéo cô ấy gần bên mình hơn nữa như sợ giây phút này sẽ kết thúc.

Những ánh đèn khuya lúc này hiu hắt vào nơi mà hai người ngồi chiếu rọi lên khuôn mặt có chút mê ly lúc này của Han Hyo Joo

"Hôm nay mưa thật đẹp!"

"Khi trái tim hạnh phúc mọi thứ dù u ám như bầu trời mưa thì nó cũng trở nên ấm áp!"

Một lúc sau hai người cũng phải về để lại ở nơi họ ngồi là một quá khứ đẹp gắn liền với hai người họ. Đi trên đường sau mưa không khí lạnh ập từng cơn vào cơ thể làm hắn có chút lạnh. Ngồi sau Han vòng tay qua ôm lấy hắn, cả cung đường như trôi nhanh gắp nghìn lần làm hắn có chút nuối tiết.

Vừa dừng xe, Han đã thoăn thoát leo xuống rồi chưa kịp cho hắn thời gian suy nghĩ đã tập kích mặt hắn một nụ hôn nhẹ như gió xuân. Ngước nhìn về phía bóng người hô lớn

"Vẫn còn nợ đấy nhớ!"

Chạy xe về nhà hắn cũng có chút vui mừng. Cởi bộ áo quần đã có chút ẩm ướt, người thì lạnh run dù sao hôm nay hắn đã nhường áo khoác cho Han Hyo Joo. Con trai ga lăng là đúng nhưng mà ga lăng cũng nhiều lúc phải xem tình cảnh nó như thế nào, chứ đừng để chủ nghĩa nam nhân nó làm mù con mắt và sau đó bạn cũng chỉ có thể tự trách mình ngu.

Con trai đi ăn bỏ tiền nhiều lúc không phải vì trách nhiệm của họ là như vậy mà chỉ là họ muốn cuộc gặp đó họ sẽ là người được trả mà thôi, họ cho đó là một điều gì đó tỏ vẻ mình có đủ kinh tế để tiếp tục mối quan hệ hoặc là họ đang muốn thể hiện sự nam tính của mình mà thôi chứ đó chả phải là cái trách nhiệm dẻ rách đâu.

Sáng hôm sau hắn vẫn đi tới đoàn phim vì có cảnh quay của hắn, như thường lệ đi sớm về muộn, tới tối là đặt lưng xuống giường ngủ khò khò luôn.

Đúng hôm nay đang ngồi chán xem mấy cái show vui nhộn còn mẹ hắn thì lúc này đang trong bếp làm bửa trưa. Nhìn lên đồng hồ thời gian trôi qua thật là chậm đến đáng thương khiến hắn muốn đập luôn cái đồng hồ. Sẽ có những ngày rảnh rỗi, bạn thì không có gì làm thì lúc đó bạn sẽ cảm thấy thời gian nó dài như thế nào.

Tính gọi cho Han Hyo Joo rủ đi đâu đó nhưng mà hôm qua hắn biết rằng hôm nay cô ấy có việc ở đoàn phim và sắp đến phải đi qua japan nên Bo Yong cũng bỏ luôn ý định đó.

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, cái điện thoại đặt trên cái bàn cách hắn hơn 2m, nhìn có chút lười nhưng vẫn cố trường cái thân của hắn đi qua để bắt máy. Nhìn số là của biên kịch Park nên hắn cũng tiếp máy. Vừa bật lên bên đầu dây bên kia đã là tiếng cười sang sang có chút vui mừng.

Thấy vậy hắn cũng không chặn ngang điều đó mà đợi tiếng cười dừng lại rồi mới hỏi có việc gì xảy ra mà biên kịch có vẻ lại vui vẻ như vậy

"Cậu phải thật bình tỉnh khi nghe được tin này đó nha Bo Yong!"

"Vâng, biên kịch Park cứ nói a!"

"Bài hát My Destiny của cậu đã được đề cử vào nhạc phim hay nhất của giải nghệ thuật BeakSang rồi đó!"

Đứng hình mất mấy giấy hắn có chút không tin vào điều này lắm nhưng sự thực cho hắn biết điều này là sự thật vì một người như biên kịch Park sẽ chẳng bao giờ nói đùa những điều này với hắn. Có chút lắp bắp trả lời lại nhưng mà một ý nghĩ kiến hắn sụp đổ là bài hát này cũng đâu phải là hắn sáng tác ra đâu, liền thở dài đáp lại

"Vâng tôi biết rồi biên kịch! Cảm ơn biên kịch đã báo tin này cho tôi!"

"Cậu không tin à Bo Yong!"

"Không tôi tin chứ!"

"Cậu có vẻ lạ lạ"

"Dạ vâng! em cảm ơn!"

Hắn đi xuống bếp uống một ngụm nước lạnh, tiện thể báo tin này cho mẹ hắn dù sao đây cũng là thành tích của hắn cùng hệ thống nói chí ít cũng có công của hắn trong đó a.

Mẹ hắn vừa nghe hắn nói như vậy xong thì lập tức dừng dao lại ôm hắn nhảy tưng tưng như hai người mới trúng độc đắc đồng dạng làm hắn đang uống ngụm nước mà muốn phun ra hết bên ngoài. Không đợi qua lâu thì mẹ Bo Yong đã báo cái tin này cho cả dòng họ biết sau đó còn gọi khoe khoang với hội chị em bạn dì cùng với Bố của hắn.

Bố hắn biết tin nói hôm nay xin về sớm để cả nhà đi nhà hàng ăn mừng còn bảo mẹ hắn kêu thêm Yoona để cho đông vui. Không hết mẹ hắn biết thế đã không tiếp tục nấu cơm mà chạy qua nhà mấy mẹ hàng xóm để tám chuyện. Lâu lắm rồi hắn mới thấy mẹ hắn cười vui như vậy có vẻ từ khi hắn báo tin Bo Yong vào trường Đại học Souel mẹ hắn cũng có chút như vậy.

Xem nữa là bà nói thành hắn đậu tiến sĩ luôn mới ghê từ đó có chuyện gì vui hắn đều nói giảm đi nhưng khi được nghe lại thì chuyện đó trở nên ghê gớm gấp mấy lần. Có lần hắn tự dặn lòng phải dấu mẹ hắn mọi chuyện chỉ để Bố biết, ai ngờ bố hắn lại nói lại mấy điều đó cho mẹ làm hại hắn cả một tháng phải sống trong sự đày đọa.

Tới trưa đi xuống bếp nhìn nồi cơm vẫn trống không thì hắn có chút khóc không ra nước mắt, Mẹ hắn vì đi báo tin mà cả cơm trưa đều không làm đến cả cục thịt đang cắt dở cũng vứt đó mà đã chạy đi tám rồi hắn đoán giờ chuyện này chắc cả thành phố đều biết luôn rồi. Bậc thầy Marketing nhiều lúc cũng phải chịu thua với mấy bà dì hàng xóm lắm a.

Thế là tự nấu mì ăn liền để lót dạ. Tới chiều thì Yoona qua tới nhà hắn, mở cửa ra đi vào nhà nhưng mà cả hắn cùng Yoona đều không nhìn thẳng vào nhau chút nào mà cứ cố gắng lảng tránh nhau. Để cô ấy ngồi đối diện ở ghế sô pha cứ thế cùng xem mấy cái bản tin thời sự mà hắn cũng cô ấy chả bao giờ nhìn tới.

Thời gian tí tách trôi mà bầu không khí cứ thế im lặng đến đáng sợ chỉ có tiếng ti vi bên tai nhưng mà cả hai người đều để ý đối phướng. Lúc này Bo Yong chỉ mong bố hắn về sớm sớm hoặc để mẹ hắn về sớm cho qua chuyện này mới được, chứ mà để cô ấy đề cập chuyện hôm đó hắn cũng không biết đỡ kiểu gì nữa a.

"Em nghe tin Oppa được đề cử!"

"Ukm!"

"Em không ngờ luôn Oppa vậy mà còn sáng tác nhạc phim trước đó em chỉ biết oppa sáng tác bài hát!"

"Ukm!"

Hắn thực sự đang gào thét a! đáng ra hắn nên nói gì khác thế nhưng hắn cũng chả biết nói cái quần gì cả, môi hắn tự nói "Ukm". Sau đó lại im lặng như tờ trên ti vi còn cố tình cà khịa hắn hay sao mà bay ra một cái tin như sau: Hôm nay có một kẻ xàm xỡ đã bị bắt. Vừa nghe xong tin hắn có chút ho sặc xụa, hơi liết mắt qua bên phía Yoona thì thấy cô ấy cứ nhìn chằm chằm hắn một cách lạ kì hai tay thì có vẻ đang muốn che chổ nào đó làm hắn ho càng thêm mạnh hơn.

Đúng lúc này tiếng mở cửa chính vang lên, vừa nghe thấy âm thanh đó hắn như nghe thấy tiếng gọi chào của sự sống vậy đó liền đứng bật dây với vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm lao thẳng ra cửa để xem là ai mà dễ thương đến vậy.

Thì ra là bố hắn cố tình xin về sớm để đi chúc mừng, mấy phút sau mẹ hắn cũng về đến nhà. Cả nhà 4 người đặt một chiếc xe tãi đi đến một nhà hàng chuyên về thịt cũng khá gần nhà. Vì biết Yoona cũng là người của công chúng nên Bố mẹ hắn cũng chọn một gian phòng khá kín đáo.

Đợi nhân viên mang hết đồ ăn ra rồi mới để Yoona cởi khẩu trang cùng mũ. Bửa cơm rất vui vẻ thế nhưng khi mẹ hắn đang vi cười với Yoona thì mẹ cho hắn một tin giật gân như Sét đánh giữa trời xanh vậy

"Mẹ thấy con và Yoona cũng nên tính đến chuyện kết hôn đi chứ!"

Vừa nghe xong, hắn lúc này đang gắp miếng thịt bỏ vào họng thì chưa kịp nhai đã bị phun bay qua tận cái bát của bố hắn ngồi đối diện. Bố lấy muỗng gõ cho một phát rồi bên này Yoona cũng chỉ biết đỏ mặt cười ngại ngùng.

Biết đây là chủ đề không nên keo dài tiếp được hắn liền ra mắt đánh đu với bố hắn như muốn cứu mạng hắn thì nhận lại là cái lắc đầu bất lực. Chưa bao giờ hắn thấy mất niền tin vào Bố như khi này. Bổng Bo Yong nghỉ ra gì đó liền không để mẹ hắn nói ra câu sau liền nhảy vào họng nói

"Con còn chưa có áo vest tới ngày đó thì sao giờ?"

Vừa nghe vậy mẹ hắn cũng liền đánh tiếng

"Đúng rồi a! Con trai chung ta tới lúc đó phải ăn mặc thật đẹp để lên nhận giải nữa chứ!"

Biết mình đã qua cơn nguy kịch thế là hắn thở dài nhẻ nhỏm, bố hắn ngồi đối diện cũng len lén dơ ngón tay cái cho hắn. Sau đó thì không còn chuyện của hai bố con hắn nữa rồi, mẹ hắn cùng Yoona thì liền vào chủ để lát nữa mua vest cho Bo Yong như thế nào.

Nào là cái gì mà hảng này rồi cái gì mà hảng kia, xong thì bắt đầu nên chọn phong cách gì hắn ngồi kế mà tai nghe cứ lùng bùng hết cả lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.