Hàn Ngu Chi Quang Ảnh Giao Thoa

Chương 436 : Ham Eun Jung




Đêm khuya yên tĩnh.

Ham Eun Jung bưng một ly sữa bò, dựa vào trên ban công ngụm nhỏ ngụm nhỏ uống vào. Gió đêm lướt nhẹ qua, lại không mang đến loại tình cảnh tóc dài đen nhánh mềm mại bay lên như những nữ nhân khác. Nàng chỉ có tóc ngắn màu trắng chỉnh tề, theo gió nhẹ nhàng đong đưa bên trán, nhìn qua tiêu sái mà già giặn, soái đến mức có thể làm cho vô số Fans nữ thét lên như điên.

"Ngươi một bộ hình tượng soái ca, có thể đừng dùng loại ngữ khí u oán này nói chuyện hay không?"

Đây là Đường Cẩn Ngôn cùng Ham Eun Jung nàng lần thứ nhất một mình nói chuyện phiếm, lời không quá ba câu, liền hung hăng mà cắt một đao trong lòng nàng.

Hình tượng là một soái ca, không có nghĩa thật sự là một soái ca, tựa như rất nhiều mãnh nam eo tám thước thật ra là thụ, Ham Eun Jung dùng đẹp trai nổi danh hoài niệm nhất thật ra là tóc dài bay theo gió trước kia, hình tượng nàng thích nhất là có thể giống như những tiểu nữ nhân kia nhấc váy khinh vũ phi dương trong nước hoa bay lả tả.

Thế nhưng đoàn đội cần đẹp trai đảm đương, nàng liền ngậm nước mắt dứt khoát cắt bỏ mái tóc tung bay kia. So với T-ara mà nói, cá nhân yêu thích cái gì đều chỉ là chuyện nhỏ không quan trọng, linh hồn của nàng đã cho T-ara.

Ham Eun Jung nàng chính là T-ara.

Nàng yêu ghét rất đơn giản, ai tốt với T-ara, tốt với thành viên T-ara, vậy nàng liền tốt với người đó. Ngược dòng đến thời điểm Đường Cẩn Ngôn cùng mọi người còn không phải quá quen thuộc, nàng cũng rất nhạy cảm cảm giác được Đường Cẩn Ngôn đối với Park So Yeon thật sự rất tốt, tốt vô cùng thuần túy không liên quan đến bất kỳ lợi ích cùng dục vọng. Cho nên lúc nghe nói hắn trở thành Apink Tam tỷ phu, nàng sẽ hỏi Park So Yeon: Có cảm giác đồ vật bị cướp đi hay không?

Không biết lúc trước Park So Yeon có loại cảm giác này hay không, nàng ngược lại là có.

Nhất là thời điểm Đường Cẩn Ngôn chủ động vì Park So Yeon mà phát động Cheongnyangni hắc đạo trợ giúp T-ara đánh bảng, nàng thật sự cảm thấy thật đáng tiếc a...

Rất trùng hợp, tại thời điểm mọi người lâm vào bóng tối không thấy mặt trời, người thứ nhất phát hiện tia sáng kia chính là Ham Eun Jung nàng.

"Unnie, hỏi một chuyện a... D xã vì sao bỗng nhiên giúp chúng ta như vậy?"

"Bởi vì có một người lăn lộn hắc, vì các ngươi thiếu chút nữa huyết tẩy ban giám đốc D xã, D xã sợ."

"Ai, ai a?"

"Tân Thôn Phái Cửu Gia, Đường Cẩn Ngôn."

Khi nàng nghe được người quen trong điện thoại nói như vậy, trong đầu nhanh chóng xẹt qua Lee Jang Woo ích kỷ xu lợi tránh hại, loại đối lập mãnh liệt kia khiến cho hình tượng của Đường Cẩn Ngôn tựa như một mũi tên dài từ xa xôi bắn tới, đâm xuyên qua sương mù đầy trời, hung hăng đâm vào trong lòng nàng, cũng không thể rút ra được nữa.

May mà hắn sau này thật sự làm Tam tỷ phu của mọi người, toàn bộ T-ara bao phủ trong hào quang của hắn, từng bước một ngẩng đầu ưỡn ngực, đi về hướng mộng tưởng đỉnh phong. Ham Eun Jung cảm thấy không có chuyện nào so với cái này càng hạnh phúc rồi.

Khi đó Ji Yeon nói, nguy hiểm, Im Yoon Ah xinh đẹp như vậy nổi danh như vậy, tỷ phu liệu có biến thành Girls' Generation Bát muội phu hay không!

Lúc ấy So Yeon không cho là đúng, mà Ham Eun Jung dự thính toàn thân lông tơ đều dựng lên.

Đến nay còn không có ai biết, Park Ji Yeon dựa vào cái gì có thể giấu diếm được tỷ muội cùng phòng giấu diếm được tổ hợp đội trưởng giấu diếm được công ty quản lý, độc thân giết lên đảo Jeju. Không có Ham Eun Jung địa vị ở CCM có thể so với quản lý âm thầm chùi đít đánh yểm trợ, tiểu cô nương ngốc núc ních kia làm sao có thể làm được? Đoán chừng chưa tới sân bay liền bị người xách trở về rồi.

Nàng có thể để cho bất kỳ ai cảm thấy nàng là đẹp trai, duy chỉ không muốn để cho Đường Cẩn Ngôn cho là như vậy. Đáng tiếc bọn hắn lần thứ nhất cũng là một lần duy nhất một mình nói chuyện phiếm, chính là dùng mở màn như vậy, nàng lại ngay cả khí lực phản bác đều lười.

Nàng chẳng qua là có chút thương cảm hỏi hắn, ngoại trừ So Yeon, ngươi đối với T-ara hiểu rõ bao nhiêu?

Phản bác có ý nghĩa gì? Hắn cùng So Yeon ôm nhau trong phòng, Ham Eun Jung nàng còn phải đi ra ngoài ngủ ghế sô pha, để tránh làm bóng đèn của bọn họ, nói không chừng giường còn phải cống hiến ra để cho bọn họ hồ thiên hồ địa. Mặc dù nàng là cam tâm tình nguyện, nhưng nếu nói trong lòng không có chút cười khổ nào, đó mới là lừa mình dối người. Đổi thành biệt thự hôm nay, mỗi người một phòng, người khác có lẽ cao hứng chính là chất lượng sinh hoạt đề cao, mà nàng lúc ấy duy nhất hưng phấn chính là, rốt cuộc có thể không cần trải qua loại tình cảnh xấu hổ kia.

Nhưng hôm nay chính mình vũng hố chính mình, trong lúc vô hình khiến cho tình cảnh lúc trước tái diễn một lần.

Hắn ôm So Yeon cùng Qri ngủ trên giường của mình, mà chính mình mỉm cười nói "Mời vào", sau đó im lặng rời đi.

Một cái giường mà thôi, hắn muốn ngủ liền ngủ a, tính là ô nhiễm gì? Ngay cả Boram mặt ngoài giậm chân, thực tế cũng không quá mức để ý đấy. Nàng chẳng qua là không muốn để cho hắn nhìn thấy tấm ảnh treo trên tường kia, trí tuệ của hắn có lẽ có thể rất dễ dàng mà xem thấu đồ vật ẩn chứa bên trong... Chỉ có thể hy vọng hắn lâm vào trong ôn nhu của Sori, không có nghĩ quá nhiều a.

"Cốc cốc", tiếng gõ cửa vang lên. Ham Eun Jung đã hoàn hồn, mới phát hiện ly sữa bò trong tay đã sớm trống rỗng, mình vẫn còn ngốc núc ních mà uống ly không. Nàng cười tự giễu, buông ly đi mở cửa.

Cửa mở, Park Hyomin lấm la lấm lét đứng ở bên ngoài, thấy nàng mở cửa, nhếch miệng cười: "Đêm nay chúng ta cùng nhau ngủ được không?"

Ham Eun Jung cười nói: "Không sợ Ji Yeon ghen sao?"

"Tiểu gia hỏa kia đang cân nhắc có nên đi vào cùng OPPA thân yêu của nàng cùng nhau ngủ hay không. Nghe nói nàng cùng So Yeon cùng một chỗ qua, đã buông ra rồi." Park Hyomin bĩu môi nói: "Cái giường kia của ngươi đủ cho bốn người ngủ không?"

Ham Eun Jung sờ lên cằm: "Lách vào vẫn là đủ đấy."

Park Hyomin lách vào: "Vậy hai ta lách một chút."

Ham Eun Jung nhìn xem nàng bịch một cái đánh lên giường, đóng cửa lại cười nói: "Hôm nay sao lại phóng túng như vậy?"

"Tâm hồn thiếu nữ thuần khiết của ta lại bị hắn dùng thủ pháp cực độ cao minh trêu chọc rồi." Park Hyomin phiền muộn mà ghé vào trên gối: "Ta sợ ta chính mình một người là muốn mất ngủ, thử xem ôm ngươi ngủ có thể tốt hơn một chút hay không."

"Được, liền ngươi còn tâm hồn thiếu nữ thuần khiết." Ham Eun Jung tùy ý nằm ở bên người nàng: "Hắn trêu chọc ngươi như thế nào? Chẳng lẽ dùng Zealot đem ngươi tươi sống xiên chết, liền để cho ngươi nhớ tới chuyện hèn mọn bỉ ổi?"

"PHỐC... Ngươi mới hèn mọn bỉ ổi." Park Hyomin ngửa mặt lật qua, nhìn lên trần nhà thở dài: "Hắn đi thu thập chữ ký của một đống lớn tuyển thủ giải nghệ cho ta, đây quả thực là chuyện tình thánh tán gái mới sẽ làm, bỗng nhiên từ trong tay hắn làm ra, tiểu tâm can của ta bây giờ còn đang nhảy bịch bịch."

"Bởi vì hắn định công lược ngươi rồi a, cho nên phí chút tâm tư." Ham Eun Jung thản nhiên nói: "Hắn cũng không phải loại đầu gỗ tình thương thấp, chỉ bất quá không đủ tinh tế tỉ mỉ, hơn nữa bình thường tâm tư cũng không đặt ở trên loại chuyện này mà thôi. Một khi chăm chú suy tính, chiêu số làm sao có thể không có."

"Cho nên ta tim đập phát sợ a, hắn thật sự đang công lược ta rồi." Park Hyomin rất mê mang mà nhìn lên trần nhà: "Làm sao bây giờ?"

Ham Eun Jung miễn cưỡng liếc nàng một cái: "Nói giống như hắn không công lược ngươi liền chạy trốn được."

"Không đồng dạng, Eun Jung." Park Hyomin quay đầu nhìn ánh mắt của nàng, chân thành nói: "Chúng ta không đồng dạng đấy."

"Ở đâu không đồng dạng?" Ham Eun Jung miễn cưỡng nói: "Ngươi ngoài miệng nói không thích hắn, trong lòng hoàn toàn không cự tuyệt được, nói không chừng hắn thò tay đẩy một cái, chính ngươi liền nằm xuống."

"Có thích hay không là một chuyện khác, ta cũng không có thể xác định chính mình có tính là thích hắn hay không." Park Hyomin chân thành nói: "Bất quá ngươi phải biết rõ, như Im Yoon Ah Seohyun Park Cho Rong, mặc dù miệng không nói, người nào trong lòng không có ý nghĩ chuyển chính thức? Năm người chúng ta không được, một khi thật sự cùng hắn dây dưa cùng một chỗ, chính là đã định trước chỉ có thể làm tình nhân đấy, cho dù So Yeon cùng hắn chia tay, chúng ta cũng không thể nhận ca đấy. Qri hạ quyết tâm, Ji Yeon hạ quyết tâm, ta và ngươi có thể sao?"

Ham Eun Jung giật mình, có chút bối rối mà quay đầu: "Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?"

Park Hyomin lặng yên nhìn nàng một hồi, thở dài, thấp giọng nói: "Đúng rồi, ngươi có thể. Ngươi ngay cả hắn nhìn chăm chú cũng có thể không cần, chỉ muốn yên tĩnh mà bồi ở bên cạnh hắn."

Ham Eun Jung bỗng nhiên bắn lên, ôm đầu gối ngồi ở chỗ kia, nhưng không có quay đầu nhìn Park Hyomin.

Park Hyomin cũng không chuyện, hai người yên tĩnh mà một ngồi một nằm, yên lặng không tiếng động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.