Hàn Ngu Chi Quang Ảnh Giao Thoa

Chương 337 : Chỉ sợ cho nàng không đủ nhiều




Thương thành Lotte phân bộ Đại Đường, khu VIP.

Park Cho Rong nhìn nhãn hiệu trên quần áo, sắc mặt có chút xanh, ánh mắt cầu khẩn nhìn Đường Cẩn Ngôn, một mực đang lắc đầu.

Đường Cẩn Ngôn bất vi sở động, chỉ một ngón tay: "Một hàng này, toàn bộ lấy xuống, đi vào thử một chút."

Park Cho Rong lắc đầu.

Đường Cẩn Ngôn nhàn nhạt hỏi: "Có phải muốn ta tự mình giúp ngươi thay hay không?"

Park Cho Rong trừng to mắt, quay người bắt lấy một bộ váy liền, giống như bay mà vọt vào phòng thử đồ, phanh mà đóng cửa lại.

Đường Cẩn Ngôn đưa mắt nhìn bóng lưng của nàng biến mất, thở dài, ngồi ở một bên cúi đầu nghĩ sự tình.

"Này, khu VIP ngươi cũng bao hết, chúng ta rất khó làm đấy!"

Đường Cẩn Ngôn cũng không ngẩng đầu lên: "Tổn thất ta bồi thường."

"Được, chút việc nhỏ này muốn ngươi bồi thường, mặt của đồng bọn hợp tác như chúng ta hướng chỗ nào bày?" Jang Sun Yoon lắc đầu, ngồi bên cạnh hắn: "Làm sao vậy, khó được trông thấy ngươi vẻ mặt trứng đau, bình thường không phải cả ngày một bộ đã tính trước sao?"

Đường Cẩn Ngôn rốt cuộc ngẩng đầu nhìn nàng một cái: "Việc công phải tính trước, các ngươi mới có thể tin phục. Việc tư ngươi quản ta trứng đau làm gì?"

Jang Sun Yoon nháy mắt mấy cái: "Haha, trong lúc vô tình còn nghe được wuli Đường hội trưởng lộ ra một câu học vấn xử sự không tệ."

Đường Cẩn Ngôn hỏi: "Hôm nay ngươi như thế nào ở đảo Jeju?"

"Trong nhà bởi vì ngươi, xé bức xé thành vô cùng thê thảm, ta nhìn phiền."

"..."

"Lại nói tiếp cũng không thể trách ngươi, dù sao cũng là Shin Dong Lib chọc ngươi trước." Jang Sun Yoon thở dài: "Ta cũng biết ngươi sẽ phản kích, chỉ là không nghĩ tới sẽ là hình thức như vậy, hiện tại biến thành không có quan hệ gì với ngươi rồi, Shin gia chính mình đấu muốn chết muốn sống, ngươi ngược lại ở chỗ này cưa tiểu cô nương."

Ánh mắt của Đường Cẩn Ngôn rơi vào trên cửa phòng thử đồ đóng chặt, trong mắt có chút ôn nhu, thấp giọng nói: "Xem tiểu cô nương đáy lòng thuần lương, sẽ làm cho người ta cảm thấy, người như ta và ngươi sống trên đời thật sự là tội ác a."

"Này, ta cũng không hắc như ngươi a, giết người buôn lậu thuốc phiện việc ác bất tận, bây giờ vẫn đang buôn lậu thuốc phiện!" Jang Sun Yoon liếc mắt, lại nói: "Tiểu cô nương này cũng quen mặt, là Idol đúng không?"

"Là Idol."

"Ngươi bao dưỡng nàng? Nếu như sẽ bị bao dưỡng, ta xem thuần lương cũng có hạn."

Đường Cẩn Ngôn lắc đầu: "Ta giữ nàng ở chỗ này, nàng bởi vậy đã mất đi rất nhiều cơ hội dưới ánh đèn flash, cũng đã mất đi rất nhiều nguồn kinh tế, hầu như cùng ước nguyện ban đầu khi làm Idol đi ngược lại. Nhưng nàng không có một câu oán hận, thậm chí đã chuẩn bị tốt ở lâu dài."

Jang Sun Yoon phảng phất nghe được chuyện bất khả tư nghị nhất trên đời: "Này, ngươi bao dưỡng người ta không trả tiền?"

"Nàng sẽ không cần. Nếu như ta muốn cho, nàng nhất định sẽ đi, hiện tại liền sẽ đi. Ta thậm chí ngay cả mua quần áo cho nàng, đều phải xụ mặt ép nàng đi thử." Đường Cẩn Ngôn bỗng nhiên nói: "Trên trình độ nào đó, bây giờ là nàng đang bao dưỡng ta."

Jang Sun Yoon khua lên tròng mắt: "Ngươi nói cái gì?"

"Nàng đang bao dưỡng ta." Đường Cẩn Ngôn lặp lại: "Nàng hy sinh lợi ích của mình, thậm chí hy sinh danh dự của mình, chỉ vì chiếu cố ta thêm vài ngày."

Jang Sun Yoon trợn mắt há hốc mồm.

"Mà ta, biết rõ đây đối với nàng vô cùng bất lợi, lại đắm chìm trong ôn nhu, không muốn buông tay, thậm chí nảy lòng tham muốn đem nàng vĩnh viễn giữ lại." Đường Cẩn Ngôn quay đầu nhìn nàng: "Ngươi nói, người như ta, có phải một loại tội ác hay không?"

"Nói khiến cho ta đều rất muốn ngăn cản ngươi rồi." Jang Sun Yoon vỗ vỗ vai của hắn, cười nói: "Thả người ta trở về đi, biết rõ người ta tốt với ngươi, liền phải muốn tốt cho người ta."

Đường Cẩn Ngôn mỉm cười.

Jang Sun Yoon lại nói: "Hơn nữa, ta vẫn chờ đế quốc Đại Đường quật khởi cùng thương thành Lotte của ta cả hai cùng có lợi, ôn nhu hương là anh hùng mộ, wuli Đường hội trưởng nếu trầm luân ở bên trong, thế nhưng sẽ làm cho người ta thất vọng đấy."

Park Cho Rong lề mề hơn nửa ngày, mới chậm rãi mở cửa đi ra, liếc thấy một nữ nhân vừa vặn ly khai bên người Đường Cẩn Ngôn đi xa, nàng tò mò hỏi một câu: "Đó là..."

Đường Cẩn Ngôn đánh giá quần áo của nàng, thuận miệng nói: "Người lương thiện thay chúng ta tính tiền."

"A?"

"Nàng nói, hôm nay những thứ kia, chỉ cần là ngươi vừa ý, nàng tính tiền." Đường Cẩn Ngôn phảng phất không muốn nhiều lời, cười nói sang chuyện khác: "Rất đẹp."

Park Cho Rong khuôn mặt đỏ rực, nhìn qua rất xấu hổ.

**************

Park Cho Rong vẫn là nhận được điện thoại để cho nàng quay về tham gia hoạt động, ngay tại giữa trưa mua xong quần áo, nàng mới vừa về khách sạn nằm xuống nghỉ ngơi, Choi Jin Ho liền gọi điện cho nàng.

Park Cho Rong tâm tình phức tạp mà đáp ứng, tắt điện thoại, trong đầu nhanh chóng hiện lên thanh âm của Đường Cẩn Ngôn: "Nữ nhân ta thích."

Nàng nhẹ giọng thở dài.

Thân là đội trưởng của Apink, Park Cho Rong cũng không phải là đầu đất, trái lại nàng nhìn sự tình so với các muội muội rõ ràng hơn nhiều. Trong lòng nàng rất rõ ràng, Choi xã trưởng lúc trước không thông tri chính mình hoạt động, thậm chí lúc này thông tri chính mình trở về, tất cả đều là đã đạt được chỉ thị của Đường Cẩn Ngôn, thể hiện quá trình biến hóa tâm tính của Đường Cẩn Ngôn.

Nàng ôn nhu kích thích dây cung hắn giấu ở đáy lòng không người kích thích qua, cho nên hy vọng cảm thụ ôn nhu chiếu cố như vậy nhiều một chút, hắn thậm chí không có nghĩ qua đồ vật dơ bẩn, không nghĩ qua cái gọi là "Làm thư ký", chẳng qua là rất thuần túy muốn thể nghiệm phần chiếu cố kia mà thôi, cho nên hắn kỳ thật một mực rất thủ lễ.

Một khi phần tiếng lòng này thật sự hóa thành thích, ngược lại để cho nàng đi, bởi vì biết rõ giữ lại không tốt đối với nàng.

Logic của hắn rất đơn giản. Chẳng qua là theo "Ta muốn cái này", đến "Nàng cần như vậy".

Rốt cuộc không còn là "Thư ký" rồi, một lần nữa trở lại trong mộng tưởng nàng quen thuộc, với tư cách đội trưởng của Apink, bước lên mảnh sân khấu chói mắt kia. Thế nhưng vì sao trong lòng trống vắng, rất không muốn...

Thôi được... Dù sao mình cũng không có khả năng thật sự làm một thư ký, vĩnh viễn đi theo bên cạnh hắn.

Có thể đạt được hắn nói một câu "Nữ nhân ta thích", giống như đã đủ rồi, cũng không còn tiếc nuối nào đáng nói đúng không?

*****************

Lúc Park Cho Rong nhận được điện thoại, Đường Cẩn Ngôn hầu như cùng lúc đó cũng nhận được một cuộc gọi khiến cho hắn cực kỳ bất ngờ.

Đến từ Jung Eun Ji.

Đường Cẩn Ngôn nhìn người gọi tới trọn vẹn hơn 10 giây, mới chậm rãi nghe máy: "Tìm ta?"

Thanh âm của Jung Eun Ji tựa hồ có chút do dự: "Ngươi... Bao dưỡng Unnie?"

Đường Cẩn Ngôn tựa vào ghế sô pha, hỏi ngược lại: "Ngươi cứ nói đi?"

"Ta luôn cảm thấy ngươi sẽ không." Jung Eun Ji chần chờ nói: "Bản thân Unnie... Có lẽ rất thích ngươi. Đối với người thích ngươi, ngươi luôn luôn không nhẫn tâm được."

Đường Cẩn Ngôn thản nhiên nói: "Ngươi sai rồi, Park Cho Rong là bị ta ép ở lại."

"..." Jung Eun Ji cũng không biết tin hay không, chẳng qua là thấp giọng nói: "Bất kể có phải ngươi ép buộc hay không, nhưng tiếp tục như vậy đối với danh dự của Unnie rất không tốt, hơn nữa nàng vắng mặt rất nhiều hoạt động, đối với phát triển của nàng rất bất lợi."

Đường Cẩn Ngôn thở dài, không có lại kéo cái khác, dứt khoát mà trả lời: "Ta đã phân phó Choi Jin Ho gọi nàng trở về, đêm nay có lẽ sẽ đến."

Thanh âm của Jung Eun Ji rõ ràng vui vẻ thêm vài phần: "Cảm ơn ngươi."

"Jung Eun Ji..."

"A?"

"Ngươi... Giống như trưởng thành." Đường Cẩn Ngôn chậm rãi nói: "Ta vốn tưởng rằng, ngươi sẽ mắng ta."

Jung Eun Ji trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Nếu như ngươi khi dễ Unnie, ta mới sẽ mắng ngươi."

"Vậy ngươi cứ yên tâm." Đường Cẩn Ngôn chậm rãi nói: "Ta chỉ lo lắng, cho nàng không đủ nhiều."

6 giờ tối hôm đó, Đường Cẩn Ngôn phái máy bay tư nhân đưa Park Cho Rong đến Seoul, đến đây đón tiếp chính là Yong Ah.

"Yong quản lý ngài khỏe, sao có thể làm phiền ngài tới đón..."

"Cửu Ca nói, ngươi là thư ký của hắn?"

"Ách... Không tính."

"Cửu Ca nói liền tính. Hắn muốn xin ngươi lại giúp hắn một chuyện nhỏ."

Park Cho Rong rất ngạc nhiên: "Ở chỗ này ta còn có thể giúp hắn?"

"Đúng vậy." Yong Ah cười híp mắt đưa qua một túi văn kiện: "Cũng là giúp ta."

Park Cho Rong do dự mà tiếp nhận, rút ra văn kiện vừa nhìn, con mắt chậm rãi trợn tròn.

Thư ủy thác quản lý cổ phần của Acube do công ty Cheongnyangni Đường thị nắm giữ.

Người quản lý: Park Cho Rong.

"Ta bây giờ công tác cũng rất bận rộn, đối với chuyện của Acube chú ý rất ít, phụ ủy thác của Cửu Ca." Yong Ah rất thành khẩn mà tỏ vẻ: "Với tư cách thư ký của Cửu Ca, ngươi tới thay hắn quản lý, nhất định sẽ không để cho hắn thất vọng đúng không?"

(Hết Quyển 10)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.