*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Anh nên đi hỏi anh ta." Tây Tư Diên gấp khăn lại nhúng nước rồi đưa cho Tiêu Tê lau mặt, nửa mặt khô còn lại dùng để lau khô nước trên mặt, động tác dịu dàng thuần thục khiến Tiêu Tê không nhịn được mà nhìn chăm chú, môi vểnh lên như sắp bay, "Không phải trước đây em từng có bạn trai đấy chứ, bình thường có chăm sóc người ta như thế không?"
Tây Tư Diên tự dưng bị ăn dấm chua buồn cười, "Bị anh phát hiện mất rồi, em còn thường xuyên lên giường với người ta nữa cơ."
"..." Tiêu Tê nghe vậy tức giận búng lên trán Tây Tư Diên, "Không phải kinh nghiệm chăm sóc em trai em em gái à? Anh chỉ thuận miệng nói thế thôi cũng không định để cho em thuận miệng như vừa nãy đâu."
Tây Tư Diên thấy hắn còn có tinh thần nói đùa với mình đoán có lẽ cơ thể hắn đã gần khôi phục nên vỗ vai hắn, "Đội mũ lên, rất có thể lúc nữa Sở Học Dung sẽ tập hợp mọi người phân công nhiệm vụ. Anh nghĩ xem bị lộ thì phải làm sao bây giờ?"
"Nếu cậu ta không giúp anh diệt khẩu luôn." Tiêu Tê móc khẩu trang từ trong túi ngực ra, "Mà em cũng đừng nhìn cái vẻ mặt tê liệt chính trực bên ngoài đó, thật ra từ trong xương cốt cậu ta là một kẻ phản nghịch, suốt ngày nói dăm ba cái ngôn luận phản chính phủ, có khi thừa dịp tận thế lại xây dựng đảng với quân đội riêng, cả căn cứ cách mạng luôn."
"Cho nên cũng không nói chắc được anh ta có đứng về phía anh không?" Tây Tư Diên nhíu mày với Tiêu Tê, "Không lâu trước anh ta vừa nói chuyện với em về khoảnh khắc anh ta biết anh đã chết, nếu không phải do hoàn cảnh không cho phép thì anh ta đã đốt pháo ăn mừng ba ngày ba đêm rồi."
"Khụ, yêu càng sâu hận càng nhiều."
Không ngoài sở liệu năm phút sau Sở Học Dung cho người đi gọi họ đến tập hợp, anh ngồi xổm trên cỏ cầm cành cây chỉ lên bản đồ phân tích đơn giản, "Chia thành bốn tổ, theo bắc, tây và đông. Đội một ra phía bắc, đội hai tây, đội ba chia một nửa người ra cùng đội viện trợ đi phía đông, Lão Thang đưa những người còn lại phụ trách tìm kiếm điểm dừng chân tối nay, bữa trưa tự giải quyết, mặt trời lặn tập hợp tại chỗ."
Khu vực phía Bắc được khoanh một vòng lớn, hiển nhiên các thành viên trong đội đều là những người ưu tú mới có thể đảm đương nhiệm vụ nặng nề như vậy, hay là nói xong ngẩng đầu xuyên qua qua đám người gọi tên Tây Tư Diên, "Cậu cũng theo đội một."
Chân mày Hùng Anh Anh lập tức nhíu lại cứ như Sở Học Dung không chỉ đào góc tường mà đào vào tận chân giường nhà gã luôn rồi, Tiêu Tê thật sự bị đào chân giường lập tức bất mãn chọt chọt hông Tây Tư Diên, "Từ chối cậu ta."
"Đội trưởng Sở." Tây Tư Diên rất nghe lời mở miệng, "Tôi quen ở cùng với các đồng đội của mình."
Ánh mắt tức giận của Sở Tử Vũ như có thực thể, cậu ta trợn mắt lườm tên đàn ông trốn sau lưng Tây Tư Diên, Sở Học Dung không có biểu cảm gì gật đầu, cũng không tức giận vì bị làm mất mặt, "Được thôi."
Anh để ý tới người đàn ông bịt bùng kín mít đứng phía sau Tây Tư Diên, ánh mắt thoáng là lạ rồi lại nhìn thêm một cái.
"Hắn bị sao vậy?" Sở Học Dung hỏi.
Vừa đụng đến chuyện có thể hắt nước bẩn cho Tiêu Tê không chỉ có Khỉ Ốm và Lưu Huy ngay cả Tây Tư Diên cũng chưa từng bỏ qua cơ hội, "Anh ấy sợ bị zombie cào nên mới che hết da thịt lộ ra bên ngoài."
Sở Tử Vũ lập tức chớp thời cơ giễu cợt: "Nhát thế sao không trốn vào bụng mẹ ấy, ở đấy an toàn nhất." Theo lời của cậu những người khác cũng bắt đầu lớn tiếng cười, Tiêu Tê im lặng không lên tiếng vùi đầu lên xương hồ điệp của Tây Tư Diên, hai cánh tay hắn từ phía sau vòng lấy hông của anh như thể bị tiếng cười xung quanh khiến cho xấu hổ không ngẩng đầu lên được.
Sở Học Dung nhớ lại Tây Tư Diên từng nói mình đã có bạn trai, lại nhìn động tác thân mật giữa hai người lập tức sáng tỏ. Nếu bạn trai nhát gan như vậy Tây Tư Diên nhất định phải đi với đội của mình cũng có thể hiểu.
Trong ba đội trưởng có Đầu Gai dở hơi lúc trước từng đùa giỡn, gã tiếc rẻ nói với Tây Tư Diên: "Cậu đúng là đồ ngốc, đội trưởng cho cậu vào đội một chính là muốn mời chào cậu đó, sao lại từ chối."
"Tôi biết." Giọng điệu không sao cả của Tây Tư Diên đã thể hiện triệt để tinh thần câu hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp, "Cậu thế là đang khinh thường đội hai chúng tôi rồi." Gã tức giận nhìn những thành viên khác của đội Hùng Ưng, người thì vừa lùn vừa béo, thô bỉ dung tục, còn cả tên đội trưởng thấy gã đào góc tường rõ như ban ngày mà cũng không dám nói nửa câu.
"Không phải, chỉ là tội không quá thích chiến đội lớn thôi."
"Vì sao chứ? Đội lớn có gì mà không tốt?" Đầu Gai chưa từng thấy ai từ chối lời mời gia nhập của chiến đội 3S, gã tự thấy mình đã từng sờ nỏ của Tây Tư Diên cũng không khác gì sờ vào vợ anh, quan hệ của cả hai tốt lắm, vậy nên thề sống chết cũng phải chiêu mộ nhân tài về cho đội trưởng.
Sau khi đi được một khoảng cách Tiêu Tê cuối cùng cũng tháo khẩu trang và mũ trùm xuống thở phào nhẹ nhõm, "Bí chết bà." Hắn dùng tay quạt rồi hai ba bước chạy đến bên cạnh Tây Tư Diên, "Đưa bình nước cho anh."
"Gọi anh đi nào."
"..." Tiêu Tê trợn mắt há hốc mồm nhìn Tây Tư Diên, bị anh trêu chọc khiến trong lòng rạo rực, nhưng xưng hô này cũng quá khó mở miệng, hắn âm ừ nửa phút cũng không gọi được, Tây Tư Diên thích thú nhìn vẻ mặt bị chiếu tướng của hắn cũng không tiếp tục gây khí dễ nữa, lấy bình nước để trong túi ra rồi đưa cho Tiêu Tê.
Đầu Gai lắc lư một vòng từ bên phải Tây Tư Diên đến bên trái Tiêu Tê, sau khi quan sát kỹ tướng mạo của Tiêu Tê thì lắc đầu, "Tôi bảo rồi, trách không được cậu lại không thích chiến đội lớn, lấy cớ! Còn không phải là anh hùng khó qua ải mỹ nhân ư." Có lẽ gã cảm thấy trên đời này không một ai có thể từ chối lời mời từ chiến đội 3S, không phải chúng ta bị ghét bỏ mà vì đối tượng của người ta, sau đó gã thỏa mãn rộng lượng khoát khoát tay, "Cậu cứ nói thẳng ra không phải tốt rồi sao, tôi cũng biết đồng tính luyến ái, em trai của đội trưởng chúng tôi cũng là là đồng tính luyến, thích đàn ông. Cái này thì có gì mà phải ấp úng, nếu ai dám coi thường cậu cứ nói cho tôi biết, tôi đánh gãy răng nó cho cậu."
Tiêu Tê được coi là mỹ nhân cũng rất hài lòng với chén súp gà này, "Cảm ơn anh trai, tôi là Lâm Tây, anh là?"
"Cứ gọi tôi là Đầu Nhím!" Gã thấy quả đầu tóc ngắn đâm tay của mình không khác gì một con nhím. Khỉ Ốm và Lưu Huy đi phía sau đang hỏi thăm những đội viên khác khu an toàn Tây Dương định xử lý chuyện sóng zombie như thế nào.
Thô sơ giản lược cũng không khác Bắc Cảnh là bao, thiết kế vật cản chuyển dòng ở những giao điểm, từng bước phân tán rồi chặn giết cho nên lợi dụng địa hình ở từng nơi là rất cần thiết, những nơi rừng cây rậm rạp địa hình phức tạp rất có lợi cho con người, nếu xung quanh có ao đầm lớn quả thật có thể vừa ngồi uống trà vừa chờ qua đại nạn, cười nhìn lũ zombie vật vã trong vũng lầy.
Hùng Anh Anh làm đội trưởng hiển nhiên đã học hỏi rất nhiều, gã vẽ rất nhiều vòng trên bản đồ muốn giải thích cho Đầu Gai từng cái một nhưng sau đó đều bị bác bỏ.
"Tôi nghĩ suốt đêm mới ra phương án đào hầm này." Hùng Anh Anh cảm thấy Đầu Nhím đang tìm cớ, "Cả đêm cũng chỉ nghĩ ra cách này thà anh đi ngủ đi." Đầu Nhím thẳng thắn vặc lại, nói thẳng luôn, "Anh nhìn chỗ này đi, anh nói chúng ta dẫn chúng đến đường sắt rồi lợi dụng đường hầm giết zombie bên trong, anh nghĩ đấy là cửa nhà anh à, chặn kiểu gì? Lấy cái gì ra chặn?"
"Không phải hai bên có cao điểm à? Đốn cây, đập đá, đập cột điện cái gì mà không được?"
"Vậy anh nhìn những địa điểm phía trước, ở đây phần lớn là đồng bằng không có cách nào dựng vật cản, nếu như dẫn một phần zombie qua đây, sau đó đi thêm nửa vòng đến thẳng phía sau chúng ta, ở đây một phần còn chịu được, nhưng dẫn thêm một đống zombie nữa đến có khác gì hai mặt thụ địch, cái được không bù đắp đủ cái mất."
"Hậu quả nghiêm trọng nhất là ở vùng đồng bằng còn có một con đường hướng về trung tâm thành phố, hơn trăm con zombie nữa đi vào là cả lũ xong đời."
"..." Đáy lòng Hùng Anh Anh bừng tỉnh đại ngộ vô cùng hối hận về sơ hở của bản thân nhưng mặt ngoài vẫn lợn chết không sợ nước sôi, mạnh miệng: "Biết đâu lại có cách, nhìn cho kỹ đi rồi hẵng nói."
"Lãng phí thời gian, anh Ngụy đã nói rõ ràng như vậy còn nói xàm gì nữa hả." Đội viên đội 3S đương nhiên sẽ về phe Đầu Nhím, tròng mắt Tiêu Tê suy tư một hồi thế mà lại đứng về phía Hùng Anh Anh, "Trước đi xem đã, nếu không lợi dụng được đường hầm, những phương án khác hướng nào cũng phải giết."
Những phương án khác có một điểm bế tắc chính là không gian để nhốt zombie có rất nhiều, nhưng tỷ lệ nhân loại và zombie lại không cân đối, muốn giết hết quá mức khó khăn chỉ có thể coi là phương án tạm thời, chỉ đành gửi gắm hi vọng sau này có thể nghiên cứu ra loại vũ khí có thể giết chết zombie nhưng vô hại với cơ thể con người.
Cách nhìn của Tây Tư Diên và Tiêu Tê đều nhất trí, tán thành gật đầu, Khỉ Ốm và Lưu Huy đứng bên ngoài không nhìn rõ bản đồ, nhưng nếu Tây Tư Diên và Tiêu Tê đều nói như vậy bọn họ cũng lập tức đồng ý, Đầu Nhím ngẫm lại Tiêu Tê nói cũng đúng nhưng vẫn cảm thấy con đường này không thể thực hiện được, không nên ôm hi vọng.
Tình huống thực địa đúng như lời Đầu Nhím đã nói, lỗ hổng trên đường quốc lộ cũng với địa thế bằng phẳng xung quanh đường hầm như một nét bút hỏng không cách nào sửa được.
Càng đến gần đường quốc lộ số lượng zombie ngày càng nhiều, Tiêu Tê như có điều suy nghĩ nhìn theo con đường về phía xa xa, dò hỏi: "Nếu chsung ta chỉ đứng trên cao địa sau đó cho người hấp dẫn phân tán zombie đến chỗ đất bằng phẳng sau đó chạy về bên kia vách núi?"
"Dẫn zombie đi nhảy núi à? Không kịp quay đầu có khác gì tự sát đâu?" Ánh mắt Đầu Nhím nhìn Tiêu Tê thay đổi trong chớp mắt, sự chán ghét hoàn toàn bộc lộ rõ ràng. "Tôi sẽ không để cho các anh em..."
"Cũng có bảo các anh đi chết đâu." Tiêu Tê bất đắc dĩ giải thích cho gã, "Dây thừng để chơi à? Lần trước em trai của đội trưởng mấy người bị nhốt trong trường học cũng là bọn này dùng dây thừng cứu về đấy."
"Mất hai sợi rồi." Tây Tư Diên nhớ tới hai sợi dây thừng có móc treo còn đang ở trên nóc trường học thì lại tiếc của, Tiêu Tê thờ ơ khoát khoát tay, "Đòi Sở Học Dung ấy, cậu ta nhất định có."
※
Cuối cùng Đầu Nhím vẫn không yên tâm mà lập ra kết hoạch B, kế hoạch C. Đến tối về báo cáo cho Sở Học Dung gã còn cố ý xếp kế hoạch A ở cuối cùng, làm ra vẻ chê cười như chỉ thuận miệng nhắc tới nhưng không ngờ Sở Học Dung lại híp mắt chọn phương án đó, "Thế này! Tôi cấp cho hai khẩu súng bắn móc leo, không đủ các cậu tự nghĩ cách."
"Đội trưởng..." Đầu gai vô thức phản bác nửa câu lại lập tức đứng nghiêm hô vâng, Sở Học Dung gật đầu quay người hỏi đội phó: "Lão Thang về chưa?"
"Hắn phái người về dẫn đường, nói là tìm được một chỗ tốt."
"Ồ?" Sở Học Dung vẫn mang vẻ mặt không thay đổi gì so với trước đó, "Chỗ tốt nào?"
"Một khách sạn có hồ ở phía sau, trông có vẻ như là chỗ thể nghiệm thiên nhiên của đám nhà giàu, tiểu đội của họ vẫn đang dọn dẹp chờ chúng ta đến."
"Không tệ." Sở Học Dung tán thưởng một câu đơn giản, "Lên xe."
- --
Súng bắn móc leo: