Lưu Huy thấy Tiêu Tê yếu thế, nhanh chóng nói sang chuyện khác kêu Khỉ Ốm đưa máy tính cho Hứa Diệp Tử xem, thằng cu này thế mà cũng có chút bản lĩnh, sau khi nhập vài đoạn code thanh loading hiện trong thời gian dài cuối cùng cũng hiện ra hình trái đất.
"Có thể gửi thông tin không?" Lưu Huy có chút kích động, thậm chí còn lỡ đảo tay lái làm xe chạy lạng lách sang bên cạnh một lần. Hứa Uy Nhuy đẩy kính mắt, nghiêm trang nói: "Ta cho rằng quan trọng nhất là chúng ta phải tìm ra một con đường trước đã, không phải mọi người muốn đến khu an toàn Tây Dương sao?"
"Không không, liên hệ với Tiểu Huy trước đã, một mình hắn có đến 300 tấm bản đồ." Khỉ Ốm cũng rất hưng phấn, bọn họ gặp được Tiểu Huy trên đường đi tìm kiếm bạn học, tuy hai chân tàn tật nhưng rất có tên tuổi, đài truyền hình tỉnh chuyên môn đưa tin kể lại quá trình học tập đầy cảm động của cậu ta. Tên đầy đủ của Tiểu Huy là Lưu Chí Huy, nhiều hơn tên Lưu Huy chỉ một chữ nên mọi người gọi cậu ta là Tiểu Huy, gọi Lưu Huy là thằng đại ngốc.
Người này học khoa Khoa học và Công nghệ, lúc chạy trốn còn không quên vác cái ba lô hành quân to đùng trên vai, ngồi trên xe lăn mà chạy cũng nhanh lắm, nhưng cuối cùng lại mắc kẹt ở bậc thềm vườn, ngay lúc zombie sắp đuổi đến nơi thì thấy nhóm Lưu Huy đến bèn gào lên kêu cứu.
Khỉ Ốm thấy thằng này cứ như đầu óc có vấn đề, rất không muốn cứu, cuối cùng vẫn là Từ Huỳnh Huỳnh xin với Lưu Huy, nói trong xe vẫn còn chỗ cho một người, họ mau cứu cậu ta vào đây.
Ô hay, lại nghĩ đến con bitch đó.
Khỉ Ốm nhắc lại, nói Lưu Chí Huy để lại cho họ một cuốn sổ ghi chép, bên trong viết rất nhiều mã tần số, cách sử dụng và những điều cần chú ý cũng được ghi rõ lại, thế nhưng gã đã quên để ở nơi đâu.
Hứa Diệp Tử suy nghĩ một hồi, liệt ra một đoạn mã, lại viết thêm mấy từ mấu chốt lập tức tìm ra đường link dẫn đến tập tin, làm xong này nọ cậu ta có chút ghét bỏ nói: "Có thế mà cũng quên, anh thì nhớ được cái gì chứ hả?" Khỉ Ốm không phản biện lại nhưng vẫn tức giận không thôi.
Buổi trưa lúc nghỉ ngơi Lưu Huy suy đi nghĩ lại cuối cùng vẫn gửi cho Tiểu Huy một đoạn ghi âm, sau đó vò đầu bứt tai chờ đợi, phải đến đêm ngày thứ hai mới nhận được câu trả lời.
"Cậu ta nói gần đây nhất có bệnh viện nhân dân Sơn Loan cũng được tính là một căn cứ loại nhỏ, bên trong có người có cả vaccine phòng bệnh, nhưng nhất định sẽ có giá khởi điểm nên chúng ta cũng không thể quá liều lĩnh. Sau đó cậu ta gửi thêm cho chúng ta bản quy hoạch một con đường coi như khá an toàn."
Tây Tư Diên thả xuống củ khoai lang nướng mới ăn một nửa trên tay xuống, dựa vào ánh sáng hắt ra từ màn hình máy tính dùng bút chì vẽ lộ trình di chuyển và các kí hiệu cần chú ý trên tờ bản đồ. Tiêu Tê ăn xong phần của mình lại nhớ mong không dứt nửa củ khoai còn lại của Tây Tư Diên, hắn nhìn Tây Tư Diên trước mặt bằng ánh mắt đắm đuổi rồi tận tình khuyên nhủ: "Tư Diên, cậu ăn xong rồi hãy làm, để nguội rồi ăn không ngon nữa đâu."
Bút chì dạo một vòng giữa những ngón tay thon dài của Tây Tư Diên, anh lắc đầu một cái: "Anh ăn đi, nhớ lau khô dao cho tôi đấy."
Tiêu Tê chỉ chờ câu nói này, trong năm người ở đây chỉ có Tây Tư Diên vẫn ăn cơm với lượng của người bình thường, những người khác tên này so với tên kia còn tốn cơm gạo hơn, còn Tiêu Tê, cái tên này đúng là con heo, ngày nào cũng ăn no rồi ngủ, ngủ xong lại ăn, mấu chốt là hắn còn rất may mắn, đi ra ngoài kiếm ăn hoặc đi tuần, chỉ cần cùng đội với hắn zombie sẽ tránh đi không giống bình thường.
Khỉ Ốm ngồi ở bên đống lửa chọc ngọn lửa, nhìn Tiêu Tê vừa ăn khoai xong đã đi hái lê ở cái cây ngay gần đó, cười nói: "Hẹp hòi, tôi biết vì sao ông chỉ cao như vậy rồi."
Lưu Huy: "Ai bảo, ông nghĩ trong trường đại học có thể ăn ngon được sao?"
Hứa Uy Nhuy và Lưu Huy cao xấp xỉ nhau, xấp xỉ 1m75, nhưng Hứa uy Nhuy gần hơn Lưu Huy rất nhiều, thay quần áo của Lưu Huy cứ như cho cái sào tre vào trong bao tải, gió thổi là ngã ngay. Cậu ta nghe Lưu Huy nói liền cảm thấy hứng thú, hỏi: "Lúc trước các anh đều học cùng trường đại học à?"
"Không sai, một ký túc xá luôn." Lưu Huy chỉ chính mình, "Nếu biết trước sẽ tận thế, tôi có chết cũng không nghe lời bố mẹ đi học âm nhạc, còn học chết đi sống lại thi lên thạc sĩ."
"Thế tôi và Sith sẽ đi học Trung văn chắc?" Khỉ Ốm cũng rất bất đắc dĩ: "Để thông não cho zombie à?"
Hứa Uy Nhuy ưỡn ưỡn lưng, "Tôi học máy tính, sau khi tốt nghiệp hùn vốn với bạn bè mở một ông ty IT nhỏ, nếu không tận thế thì chúng tôi còn chuẩn bị lên sàn rồi." Cậu ta liếc mắt nhìn Tiêu Tê lại thấy hắn lấy dao thuần thục gọt vỏ lê, không thể nào ưa nổi, từ sáng đến tối chỉ biết có ăn, liền hỏi: "Anh thì sao?"
"Hả?" Tiêu Tê chớp mắt mấy cái, sau đó ồ một tiếng, khúm núm mà trả lời: "Trước tận thế tôi thi trường cảnh sát, thành tích kém, không có tiền đồ gì cả... Cậu thật là lợi hại, công ty lên sàn được vậy chắc cũng là doanh nghiệp lớn hay xí nghiệp nhỉ?"
Hứa Uy Nhuy nghe nịnh xong hài lòng vô cùng, cậu ta lau dầu bám trên tay vào lá cây khô ráo, "Đều là chuyện đã qua, tôi còn không nhìn ra anh là cảnh sát nhân dân đâu đấy."
Khỉ Ốm đứng dậy đi tới bên cạnh Tiêu Tê, thấy cậu ta còn định nói thêm gì thì vỗ lên lưng Tiêu Tê hòng lôi kéo sự chú ý của hắn, "Gọt cho tôi hả? A ——" Tiêu Tê nhìn cái miệng mở ra lớn như chậu máu máu của gã, đưa quả lê đến bên môi Tây Tư Diên.
Khỉ Ốm: "..."
Khỉ Ốm: "Uổng công anh Khỉ này thương anh, anh cũng không nghĩ lại xem bốn củ khoai trong bụng anh là ai đào!"
※
Trong cốp sau xe Hummer có bốn thùng bánh quy nén đầy ắp, các loại hương vị được đóng trong những gói khác nhau, Lưu Huy vừa nhắc tới đã lộ ra vẻ mặt xanh xao. Trên đường bọn họ chủ yếu đi qua những vùng nông thôn thưa thớt dân cư hoặc những khu rừng hoang vắng, mấy ngày qua ai cũng không động đến mấy cái đồ này nữa.
Lần trước bắt được một con rắn trắng làm Lưu Huy ăn đến nghiện, bọn họ ở tạm trong một khu trang trại nhỏ, mới vừa cất hành lý xong hắn bám riết không tha đòi Tây Tư Diên cùng mình lên núi.
Mỗi nhà nông ở đây đều cách xa nhau vài mẫu ruộng, từ lầu ba nhìn xuống chỉ thấy cỏ dại và đát hoang mênh mông vô bờ, Khỉ Ốm cũng thử vận may lên núi tìm nấm chỉ giữ lại Hứa Uy Nhuy ở lầu một trông hành lý, Tiêu Tê ở sau nhà gom củi lửa..
Tang thi sức lớn nhưng hành động chậm chạp, còn không có đầu óc, gặp một hai con chỉ cần tỉnh táo là thừa sức ứng phó, đáng sợ nhất phải kể đến thi triều, hàng trăm hàng ngàn con zombie tập trung lại một chỗ ngày đêm đi lang thang, gặp được người sống liền vây đến không biết mệt, mãi đến tận khi ăn hết máu thịt chúng mới đi tìm con mồi tiếp theo.
Trong phòng có mùi mốc và mùi thịt thối rữa khó ngửi, Hứa Uy Nhuy tìm thấy một con chuột chết đã sinh giòi trong phòng bếp, buồn nôn mà chỉ nôn khan.
Cậu ta ra ngoài cửa hít thở không khí, vừa định quay về thì nghe ngoài cửa truyền đến tiếng lục cà lục cục như có ai đang tìm gì, cậu ta sợ đến mức tóc tai dựng đứng, không biết làm sao mới thu lại cái chân vừa bước qua cửa, một hồi lâu sau mới cắn răng dịch đến chỗ mọi người để hành lý.
Có hai người cứ như vừa bò ra từ trong hố bùn đeo ba lô sau lưng đang xé túi bánh quy, tóc trên đầu họ bết lại, cánh tay gầy đến mức cứ như chỉ còn có xương, còn chảy cả bùn xuống, hai má hõm sâu, chỉ có đôi mắt là lớn đến khó hiểu.
Nhìn thấy Hứa Uy Nhuy tới gần hai dã nhân hét lên một tiếng, co rúm lại trốn về sau, động tác thồn bánh quy vào miệng càng lúc càng nhanh.
"Thả... Thả hết đồ xuống!" Hứa Uy Nhuy ngoài mạnh trong yếu lên tiếng uy hiếp, vừa nghe đến đồ ăn trong mắt dã nhân toát ra vẻ căm ghét hung tàn, gai nhọn trong mắt cứ như có thể hóa thành thực thể đâm cho Hứa Uy Nhuy toàn thân sợ hãi. Thậm chỉ cậu ta đã nghĩ thôi thì cứ cho họ mấy cái bánh quy đó đi, vì vậy cậu ta lo sợ bất an tiến lên cướp lấy ba lô ôm vào trong ngực sau đó lui về phía sau một bước, chỉ vào cửa sau, nói "Các người mau đi đi!" Dã nhân liếc mắt nhìn nhau, nhặt lên gói bánh quy rơi trên đất rồi xông ra ngoài không thèm ngoái đầu nhìn lại.
Lúc này, Tiêu Tê im hơi lặng tiếng tiến vào từ cửa sau, vẻ mặt ngược sáng âm trầm, trong tay hắn là dao găm đang tản ra ánh sáng lạnh mà Tây Tư Diên để lại cho họ phòng thân, sắc bén vô cùng. Dã nhân nhìn thấy dao thì hét lên bén nhọn, phun hết bánh quy ra đầy đất, một tên trong đó còn rút dao bổ củi giấu sau lưng chậm chạp lao lên tấn công Tiêu Tê.
Hứa Uy Nhuy run rẩy nắn lại cặp kính bị vẹo, mắt thấy có vẻ dã nhân đoán được Tiêu Tê không dễ chọc nên muốn đột phá từ chỗ mình cậu ta sợ vỡ mật trốn tịt vào một góc để lộ cửa chính mở rộng cho hai kẻ kia chạy trốn.
Tiêu Tê nhíu chặt lông mày, tiến lên hai bước muốn đuổi theo lại bị Hứa Uy Nhuy sợ hãi gọi lại, "Đừng đuổi theo!"
"Bọn họ không chỉ có hai người, rất có thể có đồng bọn." Tiêu Tê giải thích, nếu không thể làm họ kinh sợ không dám tái phạm thì chỉ có thể giết chết, rất có thể hai người kia sẽ mật báo cho đồng bọn, kết bè kết lũ tới đây cướp lương thực.
Vừa nghe đến đồng bọn, Hứa Uy Nhuy càng thêm sợ hãi, lại càng không cho Tiêu Tê đi, "Lỡ như trong lúc chúng ta đi họ quay lại thì sao, chờ cái người nước ngoài thân thủ tốt kia quay lại, để anh ta đi soát là được!"
. Nha𝐧h 𝐧hất tại — 𝒯𝐑ÙM𝒯𝐑𝐔𝙔ỆN.v𝐧 —
Giữa chân mày Tiêu Tê càng lúc càng nhíu chặt, hắn nhìn về vùng đất hoang bên ngoài nhà, hai người kia đã sớm dung nhập vào đám cỏ khô chạy trốn không còn tăm hơi, những cũng chỉ 3 giây hắn đã thu lại vẻ nguy hiểm để lộ ra đôi lông mày xinh đẹp như trăng lưỡi liềm, cười với Hứa Uy Nhuy đang lo sợ có thừa: "Cậu nói đúng, vừa nãy tôi sợ chết khiếp, tay vẫn còn run đây..."
Hai người không để ý tới mùi khó ngửi trong phòng, hốt hoảng khóa kín lại toàn bộ cửa sổ, kề sát nhau trước cửa sổ tầng hai mong ngóng ba tay đấm chủ lực mau chóng trở về, xác nhận xung quanh không có dã nhân trốn mới dám xuống lầu nghênh đón bọn họ vào nhà.
"Xúi quẩy... Trong núi mở hai nhà máy hóa chất, làm đỉnh núi bị ô nhiễm không ra hình thù gì nữa, không có người nhưng rác rưởi vẫn còn, đừng nói động vật đến sâu cũng chẳng có nổi hai con." Lưu Huy phẫn nộ tay không mà về, "Trong nhà máy hóa chất có không ít tang thi, từ xa đã nghe thấy tiếng." Khỉ Ốm nhìn thấy mấy cây nấm màu sắc sặc sỡ mọc trên đống bao bì plastic cũng không dám hái.
Tây Tư Diên nhìn thấy sau khi Hứa Uy Nhuy mở cửa liền ôm hành lý dáng vẻ thất hồn lạc phách theo bản năng nắm chặt nỏ chữ thập trên tay, vô thức nheo mắt lại bày ra trạng thái công kích kiểm tra tình huống phía sau, anh nhanh chóng đẩy Lưu Huy và Khỉ Ốm vào cửa rồi khóa chốt cửa sắt lại.
Hứa Uy Nhuy lập tức giải thích ngọn nguồn cho Lưu Huy, hỏi hắn sắp tới phải làm gì, Khỉ Ốm buồn cười tra dao vào trong vỏ, "Tôi nói này Hứa Diệp Tử, không phải cậu là quân sư của tiểu đội chúng ta đó sao, không phải cậu nên đưa ra phương án giải quyết chuyện này à?"
Lưu Huy nghiêm túc nói: "Đừng đùa, nếu như bọn họ chỉ có hai người kia còn nói được, lỡ như quay về gọi đồng bọn đến cướp thật thì mới đau đầu."
"Buổi tối đường núi không tiện lái xe, dễ gặp sự cố." Tây Tư Diên mặt không thay đổi tiếp tục nói, "Chuyển cái bàn ở đại sảnh đi, mở hết cửa cho xe vào, đợi lát nữa tùy tiện ăn chút gì đó rồi phân công người gác cửa sổ, ngày mai rời vừa sáng chúng ta rời đi ngay."
Tâm trạng mọi người không tốt, đối diện với chiếc đèn duy nhất im lặng ăn bánh quy nén uống nước khoáng không ai nói gì, Lưu Huy và Khỉ Ốm hợp hút một điếu thuốc, ghét bỏ nước bọt của nhau nhưng vẫn hút đến tận khi cháy đến tay rồi mới dập thuốc.
Ban đầu Hứa Uy Nhuy xung phong nhận việc, sau nửa đêm cậu ta trực tiếp an bài Tây Tư Diên lên thay thế, người sau xé một tấm khăn ướt không biểu lộ ra dị nghị.
Tháng chín ban ngày mặt trời như lửa, ban đêm lại mang theo cảm giác mát mẻ, Tây Tư Diên dựa vào balo sau lưng mơ hồ, sau đó anh cảm thấy có ai đó chạm lên mặt mình, anh không nói gì bắt được cái tay quấy rối kia, vừa mở mắt ra quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt phóng lớn của Tiêu Tê chình ình ngay trước mặt.